- Anh nói dối. Lòng anh chỉ muốn gặp Thuyền Nguyệt.
- Anh cũng mới gặp Thuyền Nguyệt đây thôi.
- Anh muốn gặp Huyền thiệt.
Huyền bậm môi. Thiệt với giả gì nữa. Ai mà không biết Thuyền Nguyệt
đã có một chỗ đứng trong trái tim anh. Vậy mà với Huyền, vẫn vồn vã,
ngọt ngào. Huyền muốn nổi giận, không muốn còn có cuộc nói chuyện gì
giữa anh chàng và mình hết. Nhưng mắt
Huyền vừa chạm vào mắt anh chàng thì tiêu tán hết. Ðôi mắt của anh
chàng không còn che dấu, qua mặt Huyền được nữa rồi. Những tia sáng
muốn vui, muốn long lanh, thì lại lạnh ngắt, rực lên sự tuyệt đọng ghê gớm.
Nhưng chỉ thoáng cái, miệng anh chàng kéo lại
sự tỉnh táo.
- Hồi nãy, anh cũng đã tới từ biệt Thuyền Nguyệt.
Huyền kéo bàn tay đang đặt trên bàn xuống, thu vào túi áo :
- Từ biệt ? Anh Tuấn. Bộ anh...
Anh chàng nhìn Huyền như đã dò xét xong, cười :
- Không. Anh từ giã Nguyệt trước vì biết Nguyệt cũng sẽ đi Mỹ như Sơn
Trà. Anh sợ Thuyền Nguyệt không đủ can đảm chia tay nên anh... Chắc
chắn không phải như vậy la, anh chàng làm sao dấu được vẻ bôi rối.
- Anh Tuấn. Ðừng dấu em nữa.
Vần cái miệng cố sửa soạn nụ cười :
- Anh dấu em chuyện gì mới được chớ ?
- Em biết hết rồi. Anh tưởng em không biết gì hết sao ? Em biết chuyện
Thuyền Nguyệt. Em biết là anh sắp đi đâu xa, anh không muốn ở nhà nữa.
Anh Tuấn, em hiểu nỗi khổ tâm của anh. Huyền nói một thôi một hồi, sợ
không nói được lần này thì chẳng bao giờ còn nói ra được nữa. Nhưng nói
xong Huyền lại hôi. Ðôi mắt kia, nụ cười nọ, đã lang đãng cùng Thuyền
Nguyệt chớ đâu phải mình. Huyền, dù đến chết, cũng không cho ai biết
mình đã suýt chìm trong đôi mắt đó.