tượng đấy thôi. Ðang ngó nhau, mà mắt Huyền gần như thảng thốt. Anh
mời em đi dạo phố với anh một vòng nhé. Huyền suy nghĩ. Tuấn tiếp :
- Một đoạn thôi. Nếu mai mốt, anh đi xa thật thì cũng còn một kỹ niệm
giữa... anh em mình. Huyền nghểnh tai chờ đợi. Nhưng câu chót của anh
chàng làm Huyền buông tiếng thở nhỏ.
- Cám ơn anh. Em không đi được.
Và cái thói chanh chua con gái, đẩy môi Huyền :
- Em dành đoạn đường đi dạo đó tặng anh và Thuyền Nguyệt.
- Huyền Em nói câu đó anh có cảm tưởng như em đã ba mươi tuổi chớ
không phải mười bảy tuổi.
- Ðúng. Em gần già như thế.
- Vậy, bây giờ anh phải làm gì ?
Không hiểu tại sao Huyền lại nói một câu mà Huyền ân hận quá :
- Bây giờ anh về được rồi.
Tuấn đứng lên rất tự nhiên, anh vuốt má Huyền :
- Ðúng em mãi mãi là Sơ Huyền. Em đã đuổi anh cũng nên về thôi.
Anh chàng đưa tay ra :
- Từ biệt. Bắt tay anh một cái.
Bàn tay Huyền đã nhúc nhích. Nhưng thay vì đưa ra, Huyền lại dấu sau
lưng :
- Không.
- Không thật sao ?
Huyền lắc đầu, để dằn lòng đang muốn bảo có. Khuôn mặt Quán, đâu có
gì là vui nhộn, là hài hước. Tất cả đã rụng như sao. Và trơ rá, khuôn mặt,
phải là rất thật của chàng. Anh buồn trong mắt, chưa hề nhìn thấy, và môi
mím lại, suốt đời không quên. Tay đưa lên lưng chừng rồi buông thả xuống.
Giọng anh chàng, như ngậm chín muồi từ bao giờ trong trái tim, liền lạc mà
Huyền thấy như bị chém đứt nghìn khúc.
- Từ biệt Huyền.
Vẫn với dấp dáng đó. Vẫn còn rơi theo hai tiếng nữa :