Bóng mây xám như vừa che vạt nắng trong mắt Huyền. Lại anh chàng
Tuấn chớ còn ai nữa. Sao cứ lởn vởn hình ảnh anh chàng hoài, cả lúc ngồi
với Thuyền Nguyệt. Tệ quá.
- Chỗ này, dành cho những cặp. Tụi mình vô đây trật lất.
- Không trật lất đâu, em.
Huyền muốn bực. Hạ nhau mấy ván rồi đó. Bộ đứa nào có được chút tình
yêu là lớn, già rồi, làm chị người ta sao đây. Huyền nhếch môi, lặng lẽ
ngắm Thuyền Nguyệt vẫy gọi chị phục vụ.
- Hai ly cà phê.
Huyền cản :
- Ý. Ðừng gọi cà phê, không biết uống.
- Kệ. Uống rồi biết. Mà thôi, đổi hai ly cà phê sữa. Chắc chắn nơi này là
điểm chẹn của họ. Ngồi đây tha hồ mà tình tứ. Thảo nào anh chàng cũng đã
muốn tâm sự với Huyền. Giờ tới phiên Thuyền Nguyệt.
- Bày đặt. Khi không đưa cái cổ cho người ta cưa.
- Cằn nhằn hoài. Hôm nay tao chấp. Cho thiên hạ mặc sức cưa, chặt mổ,
xẻ gì cũng được. Tao đang có tiền. Nhiều tiền mà không biết ăn chi cho hết.
Cái mặt con bạn làm bộ giàu sang. Chị phục vụ đem hai ly cà phê sữa đá ra.
Thuyền Nguyệt còn gọi thêm một mớ bánh bông lan. Con nhỏ đặt cái ly
ngay ngắn trước mặt Huyền :
- Uống thế này là không đúng điệu. Anh Tuấn thì phải có cái nồi ngồi
trên cái cốc.
Huyền cười mũi :
- Nói đại ra đi. Muốn tâm sự phải không ? Tao đoán ra hết trơn...
- Ừa. Tao muốn tâm sự. Chuyện dài dòng lắm. Mày đoán không nổi đâu.
Ðừng đoán.
- Tao đã rửa tai, sẵn sàng nghe chuyện tình của mày đây.
- Chuyện tình ? Có mà tình tính tang... Thôi mày ơi. Tim tao đang nát
nhừ đây này. Thì nát rồi, chớ gì nữa ? Còn làm bộ chơi trò tay trắng tay
đen. Ra vẻ ta đây biết buồn, biết bâng khuâng mơ mộng. Có gì mà buồn đã