chớ, nếu không vì anh chàng. Làm ơn cất cái mặt buồn thảm của mày giùm.
Biết cất đâu giờ. Trời ơi, tao buồn lắm. Buồn lắm ?
- Ừa. Buồn lắm lắm. Lắm lắm buồn.
Huyền phì cười. Nhớ một lần nào đó Huyền cũng đã nhiếc móc anh
chàng vô duyên lắm lắm. Giờ thì để coi Thuyền Nguyệt buồn lắm lắm ra
sao ? Coi kìa, nhìn nó.
- Ðừng đừng mếu. Thì nói đại đi.
Huyền có hoa mắt không ? Thuyền Nguyệt đâu có mếu. Nó còn đưa tay
ra :
- Cầm ly, cụng với tao một cái.
- Lãng nhách không ? Người ta chỉ cụng ly để chúc mừng nhau, chứ ai
cụng ly để chúc nhau buồn.
- Ðồ lí lắc.
Nhưng Thuyền Nguyệt đâu có gì lí lắc. Coi mắt nó kìa. Thì coi như vui.
Cụng cái thứ nhất. Vui.
- Dễ sợ. Mày làm sao vậy ? Buồn đó, vui đó. Tao hổng hiểu gì hết. Tao
đã nói rồi. Nè, mừng nè...
- Mừng lên. Gì mà yếu xìu. Cốp. Ðó, mạnh dạn chưa. Mừng vui chưa.
Nghe đây. Tao đã đăng ký chuyến bay rồi.
Cái lỗ hổng Sơn Trà trong lồng ngực Huyền lại loang lớn ra. Nhưng bù
lại hên, nụ cười Huyền tươi rói.
- Thiệt hông. Mày làm trò hồi hộp quá. Mày sướng quá. Cầm ly lên,
cụng một cái nữa. Cái này bể ly luôn nghe. Nào...
Nhưng Thuyền Nguyệt vẫn cứ giữ cái bộ mặt nghiêm trang :
- Không. Hết mừng rồi. Giờ cụng ly chuyện khác. Còn chuyện khác nữa.
Mày làm tao sắp điên rồi nè. Tao...
- Mừng tao rồi. Nhớ cụng ly lần thứ hai, đừng vội mừng nữa.
- Tao hiểu. Mày muốn từ biệt chớ gì. Từ biệt sao không rủ cả bọn. M như
tao không được à nghe. Tao không đại diện cho đứa nào hết. Tao chưa từ