- Ê Nguyệt. Mày có làm sao không ? Nhức đầu sổ mũi ? Hay đang mắc
bệnh cảm... thương chàng ? Xới ơi, mày làm tao tối tăm mặt mũi. Lộn xộn,
lộn xộn dễ sợ luôn.
Nhưng Thuyền Nguyệt mỉm cười, đăm đăm ngó vào mắt Huyền :
- Mày nghe tao hỏi đây. Tối hôm qua, anh Tuấn đến nhà mày phải không
? Nhìn đi. Có vậy thôi. Rủ nhau tới đây để điều tra, hỏi tội chắc ? Lẽ nào
hai đứa sẽ cãi nhau, giận nhau vì anh chàng đó chớ ? Ha, anh chàng Tuấn
này, có muốn trở thành kẻ Huyền sẽ ghét nhất đời không như cái vận xui, đi
tới đâu sinh chuyện tới đó. Mà được, sợ gì phải chối.
- Có, rồi sao ?
- Ờ như vậy mới được. Phải thành thật khai báo, viết tờ tự kiểm đàng
hoàng tao mới nói cho nghe.
- Ê Thuyền Nguyệt. Tao nực rồi nghe. Mày rủ tao đi uống nước hay để
điều tra truy tố tao ? Nếu mày điều tra thì tao xin lỗi. Tao đi về. Chỗ ngồi
này của mày hả ? Trả lại cho mày, báu gì... bộ mày tưởng...
Mới tới đó, Huyền đã nghẹn ở cổ. Nhưng Thuyền Nguyệt đang nhìn
Huyền kìa. Ánh mắt đâu có gì buồn giận, mà còn có vẻ hóm hỉnh, thõa mãn
nữa.
- Cục phải không ? Biết mà, điểm đúng tử huyệt là từ chết tới bị thương.
Thôi bà, ngồi im đó. Ðừng nói thiên lôi thiên đình với ta. Nghe ta nói xong
chuyện đã...
- Nghe thì nghe.
- Cái mặt. Hèn chi anh chàng sợ hết vía. Nhìn là thấy hiểu lầm tùm lum
tà la. Ghét. Nè, tối qua, lúc tới gặp mày xong, anh Tuấn mới tới gặp tao,
kéo tao ra cái quán này này. Bắt tao ngồi ở bàn này, chỗ mày đang ngồi.
Anh nói, đáng lẽ ra, chỗ này này, tối qua là mày ngồi chớ không phải là tao.
Lúc đó, mày biết không, nhìn cái mặt hàng ngày cười cợt của anh, tao thấy
nát nhừ như trăm vết chém, nhăn nhúm, già nua hết trơn. Huyền giật mình :
- Sao vậy ?
- Sao giăng gì. Tại mày đó thôi.