thành phố. Ðừng lên đó, bắt chước người ta khóc lóc làm anh tử thương tại
chỗ. Anh còn dặn tao nói‚ với mày vài điều. Mà phải lúc này, bắt mày ngồi
vào chỗ này, ở đây tại bàn này.
- Ôi.
Huyền‚ thả người xuống. Chùm bông giấy lung linh. Ly cà phê sữa nhạt
màu. Huyền lắc lắc cái ly để nghe tiếng nước đá kêu lanh canh.
- Bây giờ thì mày hiểu rồi chớ, Huyền ? Mày hết hiểu lầm tao chưa. Biết
anh chàng thuyền chìm tại bến nào nhôm qua tao thương anh chàng quá.
Vẫn ri cái mặt tỉnh‚ tỉnh, cười cười mà tan nát hết. Anh nói Huyền còn con
nít quá. Và cười : Thì mới mười bảy chớ mấy. Ai đặt cho cái tên Sơ Huyền
sờ, hở ? Tới giờ này mà Thuyền Nguyệt còn đùa được. Chuyện anh chàng
từ trên trời rớt xuống. Lòng Huyền có gì kỳ lạ mà Huyền chưa từng biết
đến. Anh chàng biểu tao : Thuyền Nguyệt ngồi vào chỗ tôi ngồi đây nè. Rồi
đưa giùm cho Huyền cuốn tập này. Nói với Huyền, do tôi đóng lấy, vẽ lấy,
tạp nhạp thôi, để Huyền làm lu niệm mùa hè... Phượng sắp đỏ rồi đó. Nói
với Huyền, nếu còn trang nào trắng, chừa lại để dành đó. Khi Huyền lớn
chút nữa mà tôi còn trở về, còn gặp, tôi viết tiếp cho. Vậy thôi, cũng chẳng
có gì hết, chỉ là một kỷ niệm nhỏ. Thuyền Nguyệt lôi từ trong túi xách ra
một cuốn tập bìa cứng, chắc được đóng bằng mấy cuốn tập vở học trò trăm
trang. Nó trịnh trọng cầm cả hai tay :
- Nè bạn. Tui đã làm đúng lời hứa.
- Hứa con khỉ.
- Ừ, chả biết đứa nào khỉ. Coi đi.
Cuốn tập bìa cứng, nhưng chạm vào lòng Huyền một cảm giác mềm xèo,
êm ái. Thì coi. Huyền dở trang đầu. Hai chữ lu niệm nắn nót bằng mực tím,
vắt ngang một nhánh Phượng đỏ thắm. Vài cánh Phượng rơi, buông thả
xuống hai chữ Sơ Huyền, cũng mực tím, nhỏ li ti ở góc. Dễ thương chưa.
Trang nữa, một giòng nhạc vài nết, không lời. Còn lại là giấy trắng, giấy
trắng nữa, trắng nữa...
- Làm gì lật hoài. Ê nhỏ, tỉnh lại chớ.