- Tại tao ? Mày nữa. Chớ không phải tại mày sắp đi làm anh chàng thấy
nửa hồn thương đau.
- Tao đi thì ảnh mừng cho tao, sao lại thương đau. Có điều ảnh điên vi
mày.
Té nặng. Ruột gan gì lộn tùng phèo hết. Thuyền Nguyệt còn đẩy ly cà
phê sang một bên, như để nhìn mặt Huyền rõ hơn. Tiếp :
- Mày thiệt là ngu. Ngu như con bò, ngu như con heo, con khỉ, con kăng-
gu-ru nữa kìa. Có vậy mà không hiểu. Tối qua, anh ấy tới để từ biệt mày.
- Tao cũng biết nữa. Nhưng anh chàng chúa xạo.
- Mày mà biết. Làm gì có chuyện xạo nữa. Bởi mày ngu nên ảnh mới
đùng đùng tới lôi tao ra đây Huyền chóng mặt. Người ta đâu phải con dế
mà hai người đem ra quay, chơi trò đá dế với nhau. Còn bứt tóc bứt tai nữa.
-... Lôi tao ra đây nè. Bắt tao ngồi thay mày, nghe thở dài thờn thợt. Tao
à, mày không biết đó thôi, tao làm cục kê cho tụi mày cả mấy tháng nay,
nỗi lòng ai biết.
Chắc mặt của Huyền đang thộn ra, ngu thiệt là ngu nên Thuyền Nguyệt
vừa bực bội vừa thương hại :
- Mày đáng tội chết biết không ? mày làm anh chàng đau khổ. Mày biết
giờ này ảnh đã đi rồi không ? ảnh không còn ở thành phố này nữa.
Phải có một chỗ thật tĩnh lặng cho Huyền ngồi thở mệt. Trái tim. Ðúng là
nó đang muốn lên cơn.
- Cái gì ? Anh ấy.
- Ừ. Giờ này, chắc đã đi.
Giọng Huyền đã hết hơi chát :
- Mà đi... đi đâu ?
Giọng Thuyền Nguyệt, giờ mới rù rì :
- Anh ấy nói lung tung. Tối qua ngồi ở đây. Anh nói‚ nội ngày mai anh
không có mặt ở thành phố này nữa. Tao hỏi anh đi đâu. Anh nói anh đi
nghĩa vụ quân sự. Tao không tin. Mày có tin được không ? Làm sao tin phải
không ? Anh cười. Hình như ngày mai có buổi lễ tiễn quân ở nhà hát lớn