Nắng, từng giọt nhảy trên bàn. Gió, hoa giãy rung động, cành lá run, tay
Huyền cũng run quá. Cuốn tập vở nặng ngoài sức tưởng tượng, rơi xuống
bàn.
- Bây giờ mày đã hối hận tối qua đuổi chàng về chưa ? Anh ấy đến, mặt
mũi thất thần, kéo tao đi cho được.
Thuyền Nguyệt bật cười : ông già tao cứ ngơ người ra. Tưởng... Hà, may
mà đã lấy xuất cảnh, tưởng tao với anh chàng phải đóng màn chia ly nên
ông để tao tự do chút chút trước ngày lên đường. Tao biết tối hôm qua, ba
tao lắc đầu mỏi cổ phải biết. Hơ, con này thộn, biết mà... Giờ này... Thuyền
Nguyệt đưa tay lên nhìn vào chiếc đồng hồ nhỏ xíu. Chi vậy ? Liệu còn có
thể đến đâu đó gặp anh chàng không ? Một chút thôi, dù chỉ kịp đưa tay
vẫy. Phải để anh ấy biết Huyền đã hiểu rồi chúc anh chàng lên đường may
mắn. Huyền sẽ cố cười với anh chàng trong lúc mọi người khóc lóc xung
quanh. Anh sẽ ngạc nhiên biết mấy khi gặp Huyền, tại sao không đến đó
như đoán được lòng Huyền, mắt Thuyền Nguyệt đưa dấu hỏi :
- Tới thử không ?
Lại nữa, cái miệng lạ kỳ, phản lại lòng Huyền :
- Thôi.
Thuyền Nguyệt gật đầu :
- Ừ. Thôi. Hôm qua anh chàng đặn đi dặn lại, đừng đi tiễn, đừng đến đó.
Bắt tao hứa như con nít. Anh chàng nói không muốn vướng bận muốn chỉ
một mình. Sáng nay tao đã tự nhủ, thôi kệ, cứ kéo mày tới đó, tiễn anh ấy
rồi nói chuyện sau. Nhưng thiệt tình tao cũng không tin anh ấy đi nghĩa vụ.
Có điều đi xa chắc chắn là thật rồi. Anh ấy thiên lôi cầm
búa giáng cũng còn cố cười đùa một cái. Vậy mà hôm qua, có lúc anh
ngồi im cả mười lăm phút, lấy ngón tay vẽ vẽ nước ở trên mặt bàn, chỗ này
nè. Tao chừng như tên mày chi chít trong đó. Huyền mán mê cuốn tập.
-Tin gì nổi anh chàng. Ði nghĩa vụ, đi xe đạp, đi honđa, cái miệng tía lia
vậy mà nói lời từ giã. Không, nhưng buổi tôi qua với Thuyền Nguyệt cuốn
tập này, tin được. Chỉ là một kỷ niệm nhỏm Thế thôi. Chút lãng mạn thời
mới lớn, chưa tới, đã vuột. Huyền cũng tự trắn tĩnh. Chìm xuống. Ðâu còn