HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 113

Chương 10: Khuynh Thành Chi Luyến

T

rình Tranh biền biệt trong bệnh viện suốt bảy ngày, hai con người bên trong
Tô Vận Cẩm cũng tranh đấu kịch liệt đủ bảy ngày trời. Một tiếng nói hỏi
cô: Tô Vận Cẩm, lúc cảm nhận được rằng cậu ta đang gặp nguy hiểm, tại
sao mày lại sợ hãi đến thế? Cái lo sợ cùng tuyệt vọng đến nỗi muốn khóc
không nổi ấy xuất phát từ lòng quan tâm dành cho người mày không yêu
hay sao? Trên đường đưa cậu ta tới bệnh viện, sao bàn tay mày lại run rấy
đến thế? So với nỗi lo sợ sẽ đánh mất cậu ta thì cách biệt giữa hai người có
thật là quan trọng đến vậy không?

Một giọng nói khác đang nói: Mày đang viện cớ cho sự yếu đuối và thói
hành xử cảm tính của mày thôi. Mày biết rõ là sự tình có thể chẳng đến nỗi
tệ như thế, cậu ta đâu có tiếp xúc trực tiếp với người nhiễm bệnh SARS kia,
rất có khả năng chỉ là một trận trúng phong cảm mạo vặt vãnh. Dựa vào
điều kiện gia đình và các mối quan hệ nhà họ Chương, cậu ta hoàn toàn có
thể nhận được sự chăm sóc tốt nhất, còn mày thì chẳng làm được gì hết.
Nếu mày để mặc bản thân, đi nhầm một bước, sẽ không bao giờ có thể thu
chân lại được.

Hai giọng nói đều hùng hồn nghiêm khắc, viện lý đấu tranh, Tô Vận Cẩm
mệt mỏi vô cùng. Trình Tranh trong bệnh viện hằng ngày đều gọi điện cho
cô, kể lể nỗi ấm ức cùng buồn chán vị bị “giam cầm” của mình, nghe phản
ứng của Tô Vận Cẩm trên điện thoại trước sau đều rất lạnh nhạt, nghĩ lại
trước khi nhập viện cô rõ ràng quan tâm tới cậu đến thế, loay hoay thế nào
cũng không đoán nổi rốt cuộc mình đã gây sai sót gì.

Ngày thứ hai Trình Tranh ở trong viện, Tô Vận Cẩm đã nhận được điện
thoại của mẹ. Hóa ra, khoảng thời gian trước đó, bố dượng lo sợ đụng phải
dịch SARS lan tới, cảm thấy ở trong huyện lỵ này không an toàn, liền đưa

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.