HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 148

“Chẳng có ai đáng bị tổn thương cả”, anh chậm rãi uống một hớp nước, như
thể hoàn toàn không cảm thấy vị lạnh. “Tin anh đi, hồi trước anh đã từng
nói với em rồi, anh luôn biết rất rõ cái mình muốn là gì, Chương Việt cũng
vậy. Anh mang đến cho cô ấy một người đàn ông mà cô ấy mong muốn,
một mối tình mà cô ấy chờ đợi, cô ấy mang đến cho anh những thành tựu
mà anh khao khát bấy nay, điều này đối với cả hai người bọn anh mà nói,
chẳng phải cũng là cầu nhân được nhân đấy sao?”

Tô Vận Cẩm không tranh cãi với anh, cô nhìn anh, bỗng nhiên nhớ tới một
câu trong Hồng Lâu Mộng: Dù không tình gì người cũng cảm. Ai có thể cự
tuyệt nụ cười ấm áp của một người con trai như thế, lúc này cô cảm thấy
tính khí trẻ con của Trình Tranh thực ra cũng không đến nỗi khó chịu đựng
đến vậy.

“Tại sao lại phải kể với em những thứ này?”, Tô Vận Cẩm lặng lẽ thở dài.

“Đừng hiểu lầm, Vận Cẩm, anh không muốn cứu vãn cái gì hết. Anh nói
với em những điều này vì anh cảm thấy trò chuyện cùng em rất dễ chịu, xét
từ phương diện nào đó chúng mình rất giống nhau, đây có lẽ cũng là một
nguyên nhân khiến anh luôn bị em thu hút.”

Tô Vận Cẩm đưa tay khẽ chạm vào bóng nắng in trên phiến cửa kính ngay
bên cạnh, hồi lâu mới đáp lời: “Anh sai rồi, Cư An, chúng ta không hề
giống nhau”.

“Thật sao?” anh mỉm cười, ý vị sâu xa.

Buổi chiều hôm ấy Tô Vận Cẩm về đến nhà, ánh mắt nhìn Trình Tranh cũng
tự nhiên dịu dàng hơn nhiều, hai người vì thế càng thêm ngọt ngào, qua cơn
ân ái nồng nàn, Tô Vận Cẩm đang mơ màng thiếp đi trong vòng tay Trình
Tranh, bỗng nhiên cảm thấy một cơn mát lạnh ở tai, bất giác đưa tay lên rờ,
thì ra là chiếc hoa tai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.