Mạnh Tuyết rớt nước mắt, ngẩng đầu lên bảo: “Cái tát này, coi như trả lại
hết cho cậu tất thảy tình cảm của tôi đối với cậu bao nhiêu năm nay. Cậu có
thể không yêu tôi, thế nhưng không thể lợi dụng tôi thế này được, cậu biết
rõ là từ bé tôi đã thích cậu, vậy mà lấy tôi ra làm công cụ cho mấy trò vờn
vỡ ái tình giữa các người, thật quá tàn nhẫn!”.
Trình Tranh nói lỏng bàn tay đang chặn cô, cảm giác hỗn loạn vô chừng,
“Phải, phải, phải, các người đều đúng hết, chỉ có tôi là sai. Nếu cái tát này
giáng xuống có thể làm cậu dễ chịu hơn, vậy thì cậu cứ đánh đi”.
Mạnh Tuyết lau kho nước mắt, cười gằn bảo: “Nhưng bây giờ tôi lại không
muốn đánh nữa, bởi vì tôi phát hiện là thực ra cậu còn đáng thương hơn tôi.
Chẳng phải cậu muốn lấy tôi ra để chọc tức Tô Vận Cẩm hay sao, đáng tiếc
thật, người ta hoàn toàn chẳng them để ý. Bao nhiêu năm rồi, cậu khốn khổ
yêu một người mà bản thân cậu cũng không rõ cô ta có yêu cậu không, cậu
ngỡ là đã có được cô ta, thực ra đâu có phải!”.
Anh đột nhiên lấy tay ôm mặt, cơ hồ như vậy mới có thể không nghe thấy
lời cô nói, một lúc lâu sau, anh mới nói với Tống Minh một câu: “Xin lỗi,
phiền cậu để ý cô ấy”. Sau đó rời đi như chạy trốn.
Khi anh về đến nhà, trời đã rất khuya, đèn vẫn còn sáng, Tô Vận Cẩm vẫn ở
đó, điều này ít nhiều khiến anh cảm thấy an lòng. Cô vẫn chưa thay quần áo
ngoài, bình tĩnh ngồi xem ti vi, thứ ánh sáng biến ảo trên màn hình làm cho
khuôn mặt cô có đôi nét khó đoán định.
“Anh về rối à?” Cô tiện tay đặt chiếc điều khiển xuống, hệt như bao nhiêu
lần đợi chờ bấy lâu nay.
“Anh về rồi, em vẫn chưa ngủ… Có gì định nói với anh à?” Trình Tranh
thắc thỏm đút tay vào túi quần jean rồi lại rút ra.
Tô Vận Cẩm ngẩng mặt lên dò xét anh, “Em chỉ định nói là, Trình Tranh,
anh thật quá ấu trĩ”.