HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 245

Tô Vận Cẩm thở hắt, khẽ rời môi xa khỏi anh, “ Nhưng em thà làm kẻ thứ
bao, cũng không bằng lòng quay đầu lại thì sao? Trình Tranh, chúng ta đã
chia tay rồi.”

Trình Tranh đưa tay áp lên mặt cô, nửa giả nửa thật bảo : “ Nếu anh nói là
anh đã hối hận rồi ?”

“ Nhưng em thì không”, Tô Vận Cẩm nói rành rọt từng từ từng chữ, cô
chầm chậm gỡ tay anh ra, mỗi phân mỗi tấc trong tim đều nguội lạnh.

“ Cái thứ đàn bà vừa ích kỷ, vừa máu lạnh…. Em hoàn toàn không phải là
đàn bà!” Trình Tranh lên giọng mắng.

Tô Vận Cẩm quay lại nhìn anh, lồng ngực phập phồng.

“ Tô Vận Cẩm, em dạy anh với, làm thế nào mới có thể yêu người khác
được, mà hết lần này tới lần khác”, anh hạ thấp giọng xuống, đau đớn nói
với cô, “ Thật đấy, em dạy anh với, làm thế nào để có thể tuyệt tình như
em?”

Tô Vận Cẩm quay lưng lại với anh, chậm rãi nói: “ Em dạy anh nhé, thực ra
rất đơn giản, tất thảy tình yêu đều có thể vứt bỏ được, chỉ cần anh đủ tuyệt
vọng”.

“ Tuyệt vọng? Bốn năm rồi, anh ngỡ là anh nhất định có thể quên em được,
anh đã bảo với mình, là anh không cần em nữa. Không có em, anh không
còn phải đoán già đoán non, xem em có yêu anh không, không cần phải rón
rén e dè sợ sẽ mất em. Anh không đi tìm em, không liên lạc với em, không
muốn nghe bất cứ việc gì dính dáng đến em, tận đến lúc tình cờ bắt gặp em
ở Tả Ngạn…. Tô Vận Cẩm, anh căm hận em, anh còn hận mình hơn vì một
đằng khinh thường em, nhưng một đằng lại chẳng quên nổi em! Em không
xứng để nhắc chuyện tuyệt vọng với anh, em đã bao giờ thử mở lòng đi yêu
một người rồi kết quả là chẳng được gì chưa, em đã thử cảm giác cả những
giây phút tuyệt vọng nhất vẫn còn muốn chờ đợi chưa….”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.