HÓA RA ANH VẪN Ở ĐÂY - Trang 282

Tô Vận Cẩm trầm ngâm, sau đó ngẩng đầu lên, thẳng thắn nói: “Con không
thể”.

Đúng lúc Tô Vận Cẩm dường như sắp thiếp đi dưới ánh mặt trời, có người
cầm cuốn sách cô đang úp trên bụng lên, giọng điệu quái gở đọc ra tên cuốn
sách: “…Ái tình của những đứa trẻ hư…” Hì hì, Tô Vận Cẩm, anh phải nói
em thế nào mới phải, e chạy về đây, chỉ là để chuyên tâm nghiền ngẫm mấy
thứ sách vở bổ béo này hở?”.

Tô Vận Cẩm cũng không thắc mắc tại sao anh lại tìm đến đây, chỉ giơ tay
giằng lại cuốn sách của mình, rồi lại nhắm mắt giả vờ ngủ. Trình Tranh lấy
tay vỗ vỗ lên mặt cô: “Lại còn giả vờ, nói mau, em chạy đến chỗ khỉ ho cò
gáy này làm gì?”.

Tô Vận Cẩm gạt tay anh ra, “Thế anh thì đến làm gì?”.

“Anh… Anh đến đòi lại đồ của anh, trả dây chuyền lại cho anh!”, anh hùng
hồn nói.

“Nhưng mà, đấy rõ ràng là hoa tai anh tặng em cơ mà!”, Tô Vận Cẩm nhắc
anh.

“Anh không biết!”, đuối lý rồi bắt đầu nhùng nhằng nhõng nhẽo vẫn luôn là
phong cách của anh. “Em dụ cho anh ngủ say rồi đi mất là ra thể thống gì,
đến chơi bời trăng gió với một con vịt cũng phải trả tiền đấy!”

Tô Vận Cẩm nhổm dậy từ chiếc giường gấp: “Thế anh muốn bao nhiêu, cái
phục vụ của anh cũng chẳng đáng mấy tiền”.

Trình Tranh nghiến răng trèo trẹo, “Đằng nào thì em cũng phải nói lại với
anh một lời chứ”.

Tô Vận Cẩm nhìn anh một hồi, sau đó chẳng hó hé gì đi vào căn phòng phía
sau sân phơi, lúc đi ra trong tay ôm một bộ cờ vây. Cô bày bàn cờ ngay trên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.