HOA SEN TRẮNG - Trang 155

151

tới đủ loại câu trả lời - và bất kì câu trả lời nào anh ta đem
tới đều sai - và anh ta bị đánh và bị tống ra.

Một hôm đệ tử này không thể chịu được thêm nữa.

Thế là quá nhiều, bởi vì anh ta đã không nói gì và thầy bắt
đầu đánh anh ta. Anh ta nói, "Nhưng đợi đã! Tôi thậm chí
chả nói gì cả!"

Thầy nói, "Không cần nói nó, ta đã nghe thấy nó rồi,

Ta đã thấy nó trong mắt anh, ta đã thấy nó trong việc bước
của anh. Ta nhận ra nó ngay lập tức. Khi anh tìm ra câu trả
lời anh sẽ không cần nói nó, ta sẽ biết nó."

Và, vâng, nó đã xảy ra đích xác giống điều đó. Khi đệ

tử này tìm ra câu trả lời.... Không có câu trả lời; đó là điều
anh ta đã tìm ra. Một hôm anh ta thấy rằng "Mình ngu quá.
Làm gì có câu trả lời."

Bạn có thể nói điều đó từ chính lúc ban đầu, rằng

"điều này là ngu xuẩn!" nhưng điều đó nữa sẽ không có tác
dụng. Bạn phải trải qua tất cả lửa đó của việc giải quyết câu
hỏi ngớ ngẩn, vẫn biết sâu bên dưới rằng không có câu trả
lời nào cho nó và vậy mà vẫn tìm câu trả lời. Đó là cách bạn
đào sâu vào bên trong bản thân bạn.

Một hôm, khi anh ta đã đạt tới cốt lõi, không có câu

hỏi, không câu trả lời. Anh ta bắt đầu cười. Hôm đó anh ta
đã không tới báo cáo - chẳng có gì mà báo cáo - nhưng hôm
đó thầy xuất hiện trong phòng anh ta và thầy nói, "Bây giờ
anh đã tìm ra rồi. Thậm chí không cần tới ta nữa; khi anh đã
tìm ra, ta sẽ tới anh. Bây giờ toàn thể tâm xã bị ảnh hưởng
bởi phát kiến của anh," thầy nói. "Rung động của anh đang
đập rộn ràng to khắp xung quanh tới mức những người hiểu
ngôn ngữ của rung động đều biết rằng ai đó đã đạt tới, rằng
ai đó đã về tới nhà, rằng lữ khách đã đạt tới."

Bồ đề đạt ma phải đã cười từ chính lúc đầu. Điều đó

không được tường trình, bởi vì đây là cuốn sổ của đệ tử.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.