HOA SEN TRẮNG - Trang 200

196

Thánh nhân nói, "Đó là điều ta đã từng tìm kiếm. Bây

giờ ta sẽ không quay lại đâu. Ông có đi cùng ta hay ông
quay lại?"

Nhà vua nói, "Làm sao ta có thể đi cùng ông được? Ta

có vương quốc, của cải, vợ, con - làm sao ta có thể đi cùng
ông được?"

Và thánh nhân nói, "Bây giờ ông thấy khác biệt rồi

chứ? Nhưng ta sẽ đi và ta thậm chí sẽ không nhìn lại dù một
lần. Ta đã ở trong cung điện, ta đã sống với đủ mọi loại của
cải, nhưng ta đã không sở hữu. Ông thì sở hữu. Đó là khác
biệt. Ta đi đây."

Ông ấy cởi bỏ quần áo, trở thành trần trụi, trả quần áo

cho nhà vua, và nói, "Ông giữ lấy quần áo của ông và lại
hạnh phúc đi."

Bây giờ nhà vua mới nhận ra rằng ông ấy đã là người

ngu: người này hiếm hoi, loại đá quí hiếm hoi. Ông ấy quì
xuống và ông ấy nói, "Đừng đi. Ông quay lại đi, Tôi đã
chưa hiểu ông. Hôm nay tôi đã thấy khác biệt. Vâng, đó là
tính thánh thiện thực."

Thánh nhân nói, "Ta không thể quay lại, nhưng nhớ

lấy, ông sẽ trở nên buồn lần nữa. Với ta không có khác biệt
liệu đi phía này hay phía kia, nhưng ông sẽ trở nên buồn lần
nữa đấy. Bây giờ, để ta làm cho ông hạnh phúc. Ta không
tới đâu, ta đi đây."

Thánh nhân càng khăng khăng ra đi, nhà vua càng nài

nỉ ông ấy quay lại. Nhưng thánh nhân nói, "Một lần là đủ
rồi. Ta đã thấy ông là người ngu xuẩn. Ta có thể tới, nhưng
khoảnh khắc ta nói 'Ta có thể tới,' ta có thể thấy trong mắt
ông ý tưởng cũ quay lại: 'Có thể ông ta lừa mình lần nữa. Có
thể đây chỉ là cử chỉ trống rỗng, đưa cho ta quần áo và nói
rằng ông ta đi, để cho ta trở nên bị ấn tượng lần nữa.' Nếu ta
tới ông sẽ khổ nữa, và ta không muốn làm cho ông khổ."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.