HOA SEN TRẮNG - Trang 199

195

Thánh nhân nói, "Vâng, ta biết. Ông muốn nói điều đó

ngay trước khi ta rời khỏi cây ta ngồi. Ông đã muốn nói
điều đó khi ta chấp nhận lời mời của ông. Sao ông chờ lâu
thế? Ông khổ không cần thiết. Ta có thể thấy ông đã trở nên
buồn. Ông không tới ta chút nào nữa. Ông không hỏi các
câu hỏi tôn giáo, siêu hình lớn mà ông thường hỏi ta khi ta
sống dưới cây. Ta biết - nhưng sao ông đã phí hoài sáu
tháng? Điều đó ta không thể thấy được. Ông đáng phải hỏi
ngay lập tức, và mọi sự chắc đã được giải quyết từ đó và ở
đó rồi. Ta biết điều ông muốn hỏi, nhưng hỏi đi!"

Nhà vua nói, "Ta muốn hỏi chỉ một điều thôi. Bây giờ

cái gì là khác biệt giữa ta và ông? Ông đang sống xa hoa
hơn ta sống! Và ta phải làm việc và ta phải lo nghĩ và ta
phải mang mọi loại trách nhiệm, và ông không việc, không
lo nghĩ, không trách nhiệm. Ta cảm thấy ghen tị với ông! Và
ta chắc chắn đã thôi không tới ông, bởi vì ta nghĩ chẳng có
gì khác biệt giữa ta và ông. Ta sống trong của cải, nhưng
ông sống trong nhiều của cải hơn ta. Mọi ngày ông đòi hỏi,
'Đem xe vàng tới! Ta muốn đi dạo ở miền quê. Đem cái này
và đem cái kia tới!' Và ông ăn thức ăn ngon. Và bây giờ ông
đã thôi không ở trần, ông đang dùng quần áo tốt nhất có thể
được. Thế thì khác biệt gì giữa ta và ông?"

Thánh nhân cười to và ông ấy nói, "Câu hỏi này ta có

thể trả lời chỉ nếu ông đi với ta. Chúng ta đi ra ngoài kinh đô
đi."

Nhà vua đi theo. Họ đi qua sông và họ tiếp tục đi. Nhà

vua hỏi đi hỏi lại, "Bây giờ phỏng có ích gì mà đi thêm nữa?
Sao không trả lời bây giờ?"

Thánh nhân nói, "Đợi một chút. Ta đang tìm chỗ đúng

để trả lời."

Thế rồi họ đi tới chính biên giới của vương quốc của

ông ấy, và nhà vua nói, "Bây giờ đến lúc rồi, đây là chính
biên giới."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.