HOA SEN TRẮNG - Trang 197

193

Nhà vua rất choáng: "Người này dường như là kẻ lừa

bịp, giả dối. Dường như là ông này giả vờ mọi sự đơn giản
này chỉ để bắt giữ ta." Nhưng bây giờ quá trễ rồi; ông ấy đã
mời ông này và ông ấy không thể nuốt lời riêng của mình.
Là người biết giữ lời - một võ sĩ đạo, một chiến binh, một
nhà vua lớn - ông ấy nói, "Được, bây giờ ta bị mắc rồi.
Người này không đáng gì cả - người này thậm chí không từ
chối lấy một lần. Ông ta đáng phải từ chối chứ!"

Ông ấy mang xe ngựa tới, nhưng ông ấy không còn

sung sướng gì, ông ấy không vui vẻ. Nhưng vị thánh rất
hạnh phúc! Ông ấy ngồi trên xe ngựa như vua, và nhà vua
ngồi trong xe rất buồn, trông hơi chút đần độn. Và mọi
người xem trên phố: "Chuyện gì xảy ra? Ông fakir trần
trụi...!" Và ông này thực sự ngồi như một hoàng đế, và nhà
vua trông rất nghèo nàn khi so với người này. Và ông này
vui thế, rạng ngời với cực lạc! Và ông này càng cực lạc, nhà
vua càng trở nên buồn hơn: "Bây giờ, làm sao gạt bỏ được
người này? Mình đã bị mắc vào lưới của ông ta theo cách
riêng của mình. Tất cả những thám tử và gián điệp kia đều
là đồ ngu - chúng không thể thấy được rằng người này có
một kế hoạch." Dường như ông này đã ngồi dưới cây đó
trong nhiều năm để cho nhà vua sẽ trở nên bị ấn tượng! Mọi
ý tưởng này tới trong đầu nhà vua.

Nhà vua đã thu xếp căn phòng tốt nhất cho thánh nhân,

nếu ông này tới. Nhưng ông ấy không tin được rằng ông này
đã bao giờ tới. Bạn thấy chia chẻ của tâm trí con người: bạn
làm điều này, bạn mong đợi cái gì đó khác. Nếu người này
mà tinh ranh người này chắc đã đơn giản từ chối. Người này
chắc đã nói, "Không!"

Nếu bạn đem tiền tới cho Vinoba Bhave ông ấy nhắm

ngay mắt lại, và sâu bên dưới bạn nói, "Bây giờ, đây là một
thánh nhân!" Nhưng nếu bạn đem tiền tới tôi, tôi sẽ nhận

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.