HOA SEN TRẮNG - Trang 195

191

đang đương đầu với người đó. Người đó nhận thách thức,
người đó chấp nhận thách thức, và làm bất kì cái gì trong
khoảnh khắc này mà người đó muốn làm - không tương ứng
với các nguyên tắc nào đó. Người hồn nhiên không có
nguyên tắc, không có ý thức hệ; người hồn nhiên tuyệt đối
không có nguyên tắc. Người hồn nhiên không có tính cách,
người đó tuyệt đối vô tính cách - bởi vì có tính cách nghĩa là
có quá khứ; có tính cách nghĩa là bị chi phối bởi người
khác; có tính cách nghĩa là tâm trí vẫn là kẻ độc tài và bạn
chỉ là nô lệ.

Là vô tính cách đi, là không có nguyên tắc, và sống

trong khoảnh khắc... hệt như chiếc gương phản xạ bất kì cái
gì trước gương, tâm thức bạn phản xạ và bạn hành động từ
việc phản xạ đó. Đó là nhận biết, đó là tính thiền, đó là
samadhi, đó là hồn nhiên, đó là tính thượng đế, đó là phật
tính.

Manohara, không có yêu cầu về hồn nhiên, thậm chí

không có yêu cầu để sống cuộc sống đơn giản. Bạn có thể
sống cuộc sống đơn giản, bạn có thể áp đặc cuộc sống đơn
giản lên bản thân bạn - nó sẽ không đơn giản. Và bạn có thể
sống trong cung điện với mọi thứ xa hoa, nhưng nếu bạn
sống trong khoảnh khắc bạn sẽ sống cuộc sống đơn giản.
Bạn có thể sống như kẻ ăn xin và bạn sẽ không đơn giản nếu
nỗ lực của bạn đề là kẻ ăn xin là cái gì đó bạn đã áp đặt lên
bản thân bạn. Nếu nó đã trở thành tính cách của bạn, thế thì
bạn không đơn giản. Vâng, thỉnh thoảng chuyện xảy ra là
ngay cả vua đã sống cuộc sống đơn giản - đơn giản không
theo nghĩa ông ấy đã không có cung điện và của cả - chúng
có đấy - nhưng ông ấy không có tính sở hữu.

Điều này phải được hiểu: bạn có thể không có của cải

nào vậy mà bạn có thể có tính sở hữu. Tính sở hữu có thể
tồn tại mà không có vật sở hữu. Nếu điều đó là vậy, thế thì
cái đối lập cũng đúng: tính không sở hữu có thể tồn tại với

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.