HOA SEN TRẮNG - Trang 196

192

mọi loại của cải. Người ta có thể sống trong cung điện và
vậy mà là tự do toàn bộ với nó.

Có một câu chuyện Thiền:

Một nhà vua rất bị ấn tượng bởi cuộc sống đơn giản và

hồn nhiên của một sư Phật giáo. Dần dần, dần dần ông ấy
chấp nhận sư này làm thầy của mình. Ông ấy quan sát - ông
ấy là người rất tính toán - ông ấy hỏi về tính cách của sư:
"Có lỗ hổng nào trong đời sư không?" Khi ông ấy bị thuyết
phục toàn bộ một cách logic - thám tử của ông ấy đã thông
báo cho ông ấy rằng "người này không có điểm tối nào
trong đời ông ta, ông ta là đơn giản, thuần khiết tuyệt đối.
Ông ta thực sự là một vị thánh lớn, ông ta là vị phật" - thế
thì ông ấy đi tới người này, chạm chân người này và nói,
"Thưa ông, xin mời ông tới cung điện của tôi và sống ở đó.
Sao ông sống ở đây?"

Sâu bên dưới, mặc dầu ông ấy mời vị thánh này, ông

ấy mong đợi rằng vị thánh sẽ từ chối, rằng ông này sẽ nói,
"Không, tôi là người đơn giản. Làm sao tôi có thể sống
trong cung điện được?" - cho dù ông ấy đã mời ông này!
Xem cái phức tạp của tâm trí con người: ông ấy mời ông
này, ông ấy mong đợi rằng nếu lời mới được chấp nhận ông
ấy sẽ vui lắm, và dầu vậy vẫn có dòng chảy ngầm: rằng vị
thánh, nếu như ông này thực sự là thánh nhân, sẽ từ chối,
rằng ông này sẽ nói, "Không, tôi là người đơn giản, tôi sẽ
sống dưới cây thôi - đây là cuộc sống đơn giản của tôi. Tôi
đã bỏ mọi điều của thế giới, tôi đã từ bỏ thế giới, tôi không
thể quay lại nó được."

Nhưng vị thánh này thực sự là thánh nhân - ông này

phải đã là vị phật. Ông này nói, "Được. Vậy xe đâu? Đem
xe ngựa của ông tới và ta sẽ tới cung điện." Ông này nói,
"Tất nhiên, khi người ta tới cung điện người ta phải tới theo
phong cách. Đem xe ngựa tới đi!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.