HOA SEN TRẮNG - Trang 194

190

tâm trí liên tục bóp méo, liên tục can thiệp, liên tục bảo bạn,
"Làm cái này. Làm cái kia." Nó là thầy hiệu trưởng.

Thiền nhân trở nên tự do với tâm trí. Và một khi quá

khứ không còn chi phối bạn, tương lai đơn giản biến mất,
bởi vì tương lai không là gì ngoài phóng chiếu của quá khứ.
Trong quá khứ bạn đã kinh nghiệm vui thú nào đó và bạn
muốn lặp đi lặp lại chúng; đó là phóng chiếu của bạn cho
tương lai. Trong quá khứ bạn đã từng trải qua nhiều khổ;
bây giờ bạn phóng chiếu vào tương lai rằng bạn không
muốn những khổ này nữa. Tương lai của bạn không là gì
ngoài dạng được sửa đổi của quá khứ. Một khi quá khứ mất
đi, tương lai mất đi. Thế thì cái gì còn lại? Khoảnh khắc
này... bây giờ.

Sống trong bây giờ và trong ở đây là hồn nhiên. Bạn

không thể theo các lời răn tôn giáo được nếu bạn thực sự
muốn là hồn nhiên. Người thường xuyên phải nghĩ về làm
gì và không làm gì, người thường xuyên lo nghĩ về cái gì là
đúng và cái gì là sai, không thể sống một cách hồn nhiên
được. Ngay cả người đó liên tục làm điều đúng theo ước
định của mình, điều đó vẫn không đúng. Người đó đơn giản
đi theo người khác, làm sao nó có thể đúng được? Nó có thể
đã là đúng cho họ, nhưng cái đã là đúng cho một người từ
hai nghìn năm trước không thể là đúng cho bạn ngày nay.
Nhiều nước thế đã trôi qua sông Hằng! Cuộc sống chưa bao
giờ là như cũ cho từng hai giây liên tiếp.

Heraclitus là đúng: Bạn không thể bước hai lần vào

cùng một dòng sông. Và tôi nói với bạn: Bạn thậm chí
không thể bước vào một lần trong cùng dòng sông - sông
chảy nhanh thế.

Người hồn nhiên sống không tương ứng với các yêu

cầu nào bị áp đặt bởi xã hội, nhà thờ, quốc gia, bố mẹ, giáo
dục, người hồn nhiên sống từ con người riêng của người đó,
một cách có trách nhiệm. Người đó đáp ứng với tình huống

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.