HOA SEN TRẮNG - Trang 222

218

không có tiếng, do đó người ta nghe nó mà không có
việc nghe. Huệ không có gì để được biết, do đó người
ta biết nó mà không có việc biết. Nếu người đó nghĩ
rằng người đó thấy, người đó thấy nó không đầy đủ.
Nếu người đó nghĩ rằng người đó biết nó, người đó
không biết nó thấu đáo. Khi người đó biết nó mà
không có việc biết, người đó biết nó một cách đầy đủ.
Nếu người ta không biết điều này, người đó không là
người biết thực. Nếu người ta nghĩ rằng người đó
đang thu được, người đó không thu được toàn bộ. Khi
người đó thu được mà không thu được, người đó có
mọi thứ. Nếu người ta nghĩ rằng người đó là đúng, cái
đúng của người đó là không hoàn hảo. Khi người ta
siêu việt trên đúng và sai, đức hạnh của người đó là
được hoàn thành. Trí huệ như vậy là người mở cửa
cho hàng trăm nghìn cửa của trí huệ cao hơn."

Bồ đề đạt ma nói, "Mọi chư phật thuyết giảng trống
rỗng. Tại sao? Vì họ muốn làm tiêu tan những ý tưởng
cụ thể của học trò. Nếu học trò thậm chí bám lấy một
ý tưởng về trống rỗng, anh ta phản bội mọi chư phật.
Người này bám lấy sống mặc dầu không có gì được
gọi là sống; người khác bám lấy chết mặc dầu không
có gì được gọi là chết. Trong thực tại không có gì
được sinh ra, hậu quả là không có gì diệt.
"Bằng níu bám người ta nhận ra một thứ hay một ý
tưởng. Thực tại không có bên trong, bên ngoài, không
phần giữa. Người dốt nát tạo ra ảo tưởng và khổ từ
phân biệt. Đúng và sai không tồn tại trong thực tại.
Người dốt nát tạo ra chúng, nhận ra chúng, ở gần hay
xa, bên trong hay bên ngoài. Thế thì người đó khổ từ
phân biệt. Đây là cách chung của thế giới hiện tượng."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.