HOA SEN TRẮNG - Trang 251

247

Bởi vì nếu bạn nghĩ "Mình thấy," đó là Mình có đó đó,

và sự hiện diện của bạn sẽ là việc gây nhiễu loạn. Bạn là
việc gây nhiễu loạn, bạn là rào chắn. Dù bản ngã tinh vi thế
nào, dù bản ngã của bạn trở thành trong suốt thế nào, nó vẫn
là rào chắn và bạn sẽ nhìn một cách không đầy đủ. Bản ngã
phải ra đi toàn bộ, thế thì cái nhìn của bạn là tự do. Thế thì
không có rào chắn, không cản trở, không chướng ngại.


"Nếu người đó nghĩ rằng người đó biết nó, người đó
không biết nó thấu đáo."

Cho nên nếu một người nghĩ người đó biết nó - 'nó'

nghĩa là chân lí, tam thân, Thượng đế, thực tại không biểu lộ
- nếu ai đó nghĩ người đó biết nó, thế thì người đó không
biết nó một cách thấu đáo.

Trước Phật, Upanishads đã nói: Người nghĩ mình biết,

là không biết; và người nghĩ mình không biết, là biết nó.
Sau Phật, Socrates nói cùng điều đó trong tiếng Hi Lạp: Ta
chỉ biết một điều: rằng ta không biết gì.

Đây là cách tiếp cận tới thực tại: bạn liên tục tan chảy

- bạn tan chảy nhiều tới mức không ai tuyên bố tri thức,
không ai tuyên bố nhận ra.


"Khi người đó biết nó mà không có việc biết, người đó
biết nó một cách đầy đủ."

Gương không nói, "Tôi phản xạ bạn đây." Gương đơn

giản phản xạ bạn, có vậy thôi. Gương không tuyên bố cái gì
và tâm thức thuần khiết tuyệt đối không tuyên bố cái gì. Mọi
tuyên bố đều của bản ngã.


Nếu người ta không biết điều này, người đó không là
người biết thực. Nếu người ta nghĩ rằng người đó

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.