304
Chúng có thể hút xì gà của bố theo cùng cách bố đã hút.
Chúng có thể không có khả năng đọc báo - chúng có thể
cầm báo lộn ngược - nhưng chúng sẽ cầm báo theo cùng
cách người bố làm, bởi vì đây là các dấu hiệu của người lớn.
Một hôm, hai mươi năm trước, tôi đi dạo buổi sáng và
tôi thấy một đứa trẻ, không quá sáu hay bẩy tuổi, với bộ ria
giả - và nó đang bước đi với vẻ oai vệ thế! Thấy tôi nó trở
nên xấu hổ và chạy mất vào trong nhà nó. Tôi đi theo nó.
Nó đóng cửa lại. Tôi gõ cửa. Bố nó mở cửa ra; thế rồi mọi
sự trở thành rõ ràng: bố nó cũng có cùng kiểu ria - thực, dĩ
nhiên.
Tôi hỏi, "Con trai bác đâu? Tôi muốn gặp nó."
Ông ấy đem đứa con ra; nó đã bỏ bộ ria đi rồi. Tôi hỏi
nó, "Bộ ria đâu rồi, và sao cháu đeo nó?"
Nó nói, "Cháu giả vờ là bố cháu, và cháu thích nó.
Cháu phải đi rất sớm buổi sáng để cho không ai thấy."
Trẻ nhỏ bao giờ cũng cố trở thành lớn hơn. Nhưng về
sau cùng những người này sẽ nói thời thơ ấu của họ là thời
vàng son thực. Điều đó là hư cấu: họ tạo ra nó, nó không
phải là kí ức thực.
Do đó, tôi không tin vào các cuốn tự tiểu sử, không tin
chút nào, bởi vì mọi người viết tự tiểu sử trong những năm
bẩy mươi, tám mươi muộn mằn của họ, và họ báo cáo về
điều đã xảy ra bẩy mươi năm trước. Bẩy mươi năm đã qua
và bây giờ họ báo cáo lại. Toàn thể báo cáo đó là giả, hư
cấu. Họ đang tạo ra thời thơ ấu của họ như họ đã muốn nó
vậy, mặc dầu họ làm nó rất không có ý thức - không phải là
họ có ý thức cố lừa bất kì ai đâu. Họ ba hoa về thời thơ ấu
của họ và thành tựu của họ và những ngày ở trường phổ
thông và đại học của họ, và họ liên tục ba hoa. Thỉnh thoảng