303
Đây là cái gì đó cần được hiểu. Phật nói vậy, Bồ đề đạt
ma nói vậy, tôi nói vậy: tâm trí đó và thời gian không phải
là hai thứ. Tâm trí bạn, tâm trí hữu hạn, tâm trí mà chúng ta
biết như bản ngã, không là gì ngoài thời gian. Do đó, khi
tâm trí biến mất, vĩnh hằng mở ra, vô thời gian mở ra.
Nếu người ta thấy rằng thời gian vô tận là tâm trí…
... rằng chính tâm trí tạo ra thời gian vô tận, rằng chính
việc tạo ra, phát kiến của tâm trí.... Tại sao tâm trí tạo ra thời
gian? - bởi vì nó không thể tồn tại khác được; nó cần thời
gian để tồn tại. Quá khứ là thời gian, tương lai là thời gian;
hiện tại không là thời gian, hiện tại không được tâm trí tạo
ra. Hiện tại là bản chất của tâm trí phổ quát, tâm trí vũ trụ.
Nó không liên quan gì tới tâm trí bạn. Tâm trí bạn bịa ra
tương lai, bịa ra quá khứ.
Bạn sẽ ngạc nhiên mà biết rằng bất kì cái gì bạn nhớ
về quá khứ đều không có tính sự kiện, nó là chính hư cấu.
Mọi người trong tuổi già của mình đều bắt đầu nghĩ rằng
thời thơ ấu của mình là rất đẹp: "Thời thơ ấu của tôi.. đó là
những ngày, ngày thực, ngày vàng." Nhưng hỏi bất kì đứa
trẻ nào, và không đứa trẻ nào sẽ nói với bạn, "Đây là những
ngày vàng." Mọi đứa trẻ đều muốn lớn lên nhanh chóng,
sớm, vì nó có thể thấy người lớn tận hưởng cuộc sống, nó có
thể thấy rằng người lớn là có quyền. Nó có thể thấy rằng nó
đang bị chi phối, bị kéo, bị đẩy - bị buộc phải làm những
điều mà nó không muốn làm. Nó muốn lớn lên sớm nhất có
thể được. Mọi lời cầu nguyện của nó đều là thời thơ ấu này
phải kết thúc. Nó muốn quyền lực, chi phối.
Và trẻ nhỏ cố theo mọi cách có thể để giả vờ, ít nhất
với bản thân chúng, rằng chúng là người lớn. Nếu bố không
có nhà chúng sẽ ngồi vào ghế của bố với cùng điệu bộ.