HOA SEN TRẮNG - Trang 35

31

không thể tôn thờ nó được. Đó là đóng góp lớn của Phật cho
thế giới: tôn giáo, theo cách hiểu của ông ấy, là luật. Bạn
phải sống nó. Bạn phải sống tương ứng theo luật, tương ứng
theo chuẩn của vũ trụ. Bất kì khi nào bạn đi ngược lại nó
bạn đều khổ, và bất kì khi nào bạn trong hoà điệu với nó bạn
đều trong phúc lạc.

Định nghĩa của ông ấy về phúc lạc và khổ là rất đơn

giản. Hoà điệu cùng với luật tối thượng là phúc lạc; chính
việc hài hoà đó là phúc lạc. Và không hài hoà, đi lạc lối khỏi
luật, là khổ. Địa ngục là khi bạn đang chạy xa khỏi luật vũ
trụ và cõi trời là khi bạn chạy hướng tới nó. Và khi bạn đã
trở thành một với nó, đó là niết bàn; đó là đỉnh tối thượng
của phúc lạc, của chân lí, của tâm thức: satchitanand.

Người ta phải rất có tính quan sát để nhận biết về luật

tối thượng. Bạn có thấy tính thiền của cây bao quanh bạn
không? Tĩnh lặng thế! Hệt như bạn đang nghe tôi, chúng
đang nghe tôi, thậm chí một chiếc lá cũng không động.
Chim hót. Toàn vũ trụ là tĩnh lặng và vậy mà bài ca... im
lặng, vậy mà nhạc điệu. Hài hoà mênh mông thấm đẫm vào
mọi thứ. Từ nhành cỏ tới vì sao lớn nhất nó là cùng một
luật.

Nhưng bạn phải có nhận biết thêm chút ít. Và thế thì

chính đất mà bạn đi trên đó trở thành linh thiêng. Thế thì
cây là thượng đế. Thế thì chim là chư phật. Thế thì từng
người bạn gặp đều là vị phật tiềm năng. Làm sao bạn có thể
làm hại bất kì ai được? Làm sao bạn có thể có tính phá huỷ
bất kì ai được, bất kính với bất kì ai được? Không thể nào!
Thế thì điều đó là không lịch sự; thế thì nó là việc hiểu đơn
giản, tự nhiên.

Nhưng mọi người vô nhận biết tới mức khó cho họ

thấy ra được điều vĩ đại nhất đang bao quanh họ bên trong
và bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.