HOA SEN TRẮNG - Trang 380

376

tới và người nghèo không còn đó, và nếu hoá sinh tìm ra
cách để cho mọi người bao giờ cũng có thể vẫn còn trẻ và
không bao giờ trở nên già, thế thì điều gì xảy ra cho những
người như Mẹ Teresa? Họ sẽ đâm lúng túng! Họ sẽ không
tìm được ra người nào cần phục vụ của họ. Họ sẽ gặp khó
khăn: họ cần những người này, đó là nhu cầu của họ. Những
người này được cần cho họ trở thành người phục vụ lớn.

Do đó những người tôn giáo - cái gọi là người tôn giáo

- muốn thế giới tiếp tục trong nghèo nàn, vì nếu thế giới tiếp
tục trong nghèo nàn họ sẽ có cái gì đó để phục vụ. Họ muốn
mọi người vẫn còn ốm, chết đói. Bây giờ khoa học có đủ
công nghệ để thay đổi bề mặt trái đất, nhưng tôn giáo sẽ
không cho phép điều đó bởi vì toàn thể kinh doanh của họ
sẽ bay hơi. Nếu khoa học làm cho trái đất này gần như thiên
đường, thế thì Mẹ Teresa sẽ không được cần tới.

Tôi vẫn sẽ được cần. Thực ra, tôi sẽ được cần nhiều

hơn, bởi vì khi mọi người không có cái gì để làm thế thì thế
giới của việc không làm gì, của thiền bắt đầu - bởi vì thiền
là nghệ thuật của việc hiện hữu đơn giản.


Ngồi im lặng, không làm gì,
Xuân tới, và cỏ tự nó mọc lên.

Nếu thế giới trở thành thực sự hạnh phúc, vui vẻ, giầu

có, sung túc, thế thì những người như Bồ đề đạt ma và tôi sẽ
được cần nhiều hơn. Nếu thế giới sống trong xa hoa thế thì
hàng triệu chư phật có thể nở hoa. Nhưng khó mà hiểu được
điều này.

Dễ hiểu Mẹ Teresa và giải thưởng Nobel đã được trao

cho bà ấy. Gurdjieff đã không được trao giải thưởng Nobel,
mà Ramana Maharshi cũng không. Krishnamurti đã làm chỉ
một điều trong cả đời ông ấy: cố làm cho mọi người nhận
biết và ý thức hơn. Không ai đã bao giờ nghĩ tới việc trao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.