HOA SEN TRẮNG - Trang 55

51

bao giờ ở trong giao cảm sâu sắc với thực tại. Người đó bao
giờ cũng bị cô lập, xa lạ.

Chuyện xảy ra: Một nhà huyền môn Sufi, Junnaid,

định đi hành hương, cuộc hành hương linh thiêng tới Kaaba.
Ông ấy bảo các đệ tử, "Sẽ mất một tháng để chúng ta tới
Kaaba, và chúng ta sẽ nhịn ăn để cho đến lúc chúng ta tới
Kaaba thân thể chúng ta sẽ được làm thuần khiết tuyệt đối."

Các đệ tử đồng ý. Cuộc hành trình bắt đầu. Ngày thứ

ba họ tới một làng. Cả làng này ra đón họ, bởi vì Junnaid có
một đệ tử ở đó, một người rất nghèo. Bởi vì Junnaid tới lần
đầu tiên và có thể là lần cuối cùng tới làng anh ta và sẽ là
khách của anh ta, anh ta đã bán cánh đồng, nhà cửa, mọi thứ
để mở tiệc cho cả làng. Anh ta không nhận biết chút nào
rằng Junnaid đang nhịn ăn và rằng ông ấy có hàng trăm đệ
tử đi theo.

Junnaid thấy niềm vui của đệ tử này. Anh ta cực lạc,

mặc dầu anh ta đã liều mọi thứ chỉ để mở tiệc cho cả làng
tới đón chào thầy anh ta. Junnaid không nói gì - ông ấy thậm
chí không nhắc rằng ông ấy đã giữ nhịn ăn. Khi Junnaid
không nói gì các đệ tử cũng im lặng, nhưng họ sôi lên bên
trong.

Bữa tiệc bắt đầu. Junnaid ăn ngon và cám ơn đệ tử

này, ban phúc lành cho đệ tử này. Các đệ tử khác cũng phải
ăn vì Junnaid đã ăn. Họ không thể nói được, "Chúng ta đang
nhịn ăn cơ mà," khi bản thân thầy đã quên mất về nhịn ăn.
Và hơn nữa thức ăn lại ngon, và trong ba ngày họ đã bị đói
nữa! Nhưng sâu bên dưới họ cũng đã cảm thấy giận: "Đây là
loại kỉ luật gì vậy?"

Khi họ khởi hành, điều đầu tiên họ làm trên đường là

hỏi thầy, "Điều này chúng tôi không thể hiểu được. Thầy có
quên tất cả về nhịn ăn không? Thầy thậm chí đã không nhắc
tới nó."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.