HOA SEN TRẮNG - Trang 68

64

sợ thầy giáo và thầy giáo sợ học trò của mình. Mọi người
đều sợ mọi người khác - dường như sợ là bầu khí hậu duy
nhất chúng ta sống trong đó.

Một người bán dạo cảm thấy mình không còn bé bỏng

gì đã đi tới bác sĩ để kiểm tra sức khoẻ. Việc khám thường
lệ không để lộ ra bất kì ốm đau gì đặc biệt. Thế rồi bác sĩ
hỏi bệnh nhân về thói quen sống của anh ta.

"Bây giờ tôi sẽ đi vào chuyện cá nhân," bác sĩ nói.

"Anh có thường tham gia vào quan hệ dục không?"

"Mọi thứ hai, thứ tư, thứ sáu, đều đặn," người bán

hàng nói.

"Tốt," bác sĩ tiếp tục, "rắc rối của anh có thể nằm ở đó.

Tôi gợi ý anh bỏ ngày thứ tư đi."

"Ồ, không," người bán hàng trả lời, "tôi không thể làm

điều đó được. Đó là đêm duy nhất trong tuần tôi ở nhà!"

Mọi người đang yêu ngay cả... ngay cả yêu cũng

không là gì ngoài sợ - ngoại giao, chiến lược, để giữ cho
mọi thứ chạy êm thấm. Và đó là lí do tại sao bạn cầu nguyện
đều đặn. Sáng, tối, bạn cứ cầu nguyện, hi vọng rằng Thượng
đế sẽ nghe thấy lời cầu nguyện của bạn. Chẳng có ai nghe
lời cầu nguyện của bạn cả! Lời cầu nguyện của bạn đơn giản
là độc thoại. Bạn đang cầu nguyện tới bầu trời trống rỗng.
Không ai sẽ thưởng cho lời cầu nguyện của bạn, nhớ điều
đó.

Ramchandra, nếu bạn thực sự biết lời cầu nguyện là gì

thế thì bản thân lời cầu nguyện là phần thưởng riêng của nó.
Không có ai khác thưởng cho bạn cả; phần thưởng không có
đó trong tương lai, không trong kiếp sau. Nhưng bản thân
việc cầu nguyện là hiện tượng đẹp tới mức ai còn bận tâm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.