HOA SEN TRẮNG - Trang 69

65

về tương lai và ai bận tâm về phần thưởng? Điều đó là tham,
ý tưởng về phần thưởng. Lời cầu nguyện trong bản thân nó
là mở hội thế, nó đem tới niềm vui và cực lạc tới mức người
ta cầu nguyện chỉ vì lời cầu nguyện. Người ta không cầu
nguyện từ sợ và người ta không cầu nguyện từ tham; người
ta cầu nguyện vì người ta tận hưởng nó. Người ta thậm chí
không bận tâm liệu có Thượng đế hay không.

Nếu bạn thích thú nhảy múa bạn không hỏi liệu có

Thượng đế hay không. Nếu bạn thích thú nhảy múa, bạn
đơn giản nhảy múa! Liệu có bất kì ai đang xem điệu múa từ
trên trời hay không, không phải là mối quan tâm của bạn.
Liệu các vì sao và mặt trời và mặt trăng có thưởng cho điệu
vũ của bạn không, bạn không quan tâm. Điệu vũ là đủ về
phần thưởng trong bản thân nó. Nếu bạn thích hát bạn hát;
liệu bất kì ai có nghe nó hay không, không phải là vấn đề.

Lời cầu nguyện cũng vậy. Nó là điệu vũ, nó là bài ca,

nó là âm nhạc, nó là yêu. Bạn tận hưởng nó, và ở đó nó
được kết thúc. Lời cầu nguyện là phương tiện và lời cầu
nguyện là mục đích; mục đích và phương tiện là không tách
rời. Chỉ thế thì bạn mới biết lời cầu nguyện là gì. Và lời cầu
nguyện còn quan trọng hơn Thượng đế nhiều.

Patanjali nói: Thượng đế chỉ là cái cớ để cầu nguyện.

Nó giống như cái móc trên tường để treo áo khoác của bạn
lên. Nếu cái móc không có đó bạn có thể treo áo khoác của
bạn ở đâu đó khác. Bạn có thể treo nó trên cửa ra vào, trên
cửa sổ, bất kì chỗ nào. Patanjali có sáng suốt lớn khi ông ấy
nói rằng Thượng đế chỉ là cái móc: Thượng đế đã được bịa
ra bởi vì nếu không thì sẽ khó cho bạn cầu nguyện. Bình
thường bạn nghĩ lời cầu nguyện là phương tiện để đạt tới
Thượng đế; Patanjali nói Thượng đế chỉ là phương tiện để
cho bạn có thể cầu nguyện. Nhưng nó chỉ dành cho người
mới bắt đầu - để giúp họ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.