HOA SEN TRẮNG - Trang 99

95

Ông ấy nói, "Ta còn có thể làm cái gì khác được? Ta

chẻ củi và mang nước về từ giếng."

Người hỏi tự nhiên đâm phân vân; anh ta nói, "Thế thì

khác biệt là gì? Trước khi chứng ngộ thầy đã làm cùng việc,
và sau khi chứng ngộ thầy đang làm cùng một việc, thế thì
khác biệt là gì?"

Và thầy cười và thầy nói, "Khác biệt là lớn lao chứ.

Trước đây ta phải làm nó, bây giờ nó tất cả xảy ra một cách
tự nhiên. Trước đây ta phải làm nỗ lực, trước khi ta trở nên
chứng ngộ nó đã là nghĩa vụ phải được hoàn thành bằng
cách nào đó, phải được thực hiện một cách miễn cưỡng,
ngần ngại. Ta đã làm nó bởi vì ta bị ra lệnh phải làm nó; đó
là lệnh của thầy ta phải chẻ củi, cho nên ta chẻ củi. Nhưng
sâu bên dưới ta bực mình: lão già ngu này còn định ép mình
chẻ củi và mang nước từ giếng về đến bao giờ? Bao lâu? -
mặc dầu trên bề mặt ta chẳng nói gì.

"Bây giờ ta đơn giản chẻ củi bởi vì ta biết cái đẹp của

nó, niềm vui của nó. Ta mang nước từ giếng về vì điều đó là
được cần. Nó không còn là nghĩa vụ, nó là yêu của ta. Ta
yêu ông già này. Trời đang lạnh dần, mùa đông đang gõ
cửa, chúng ta cần củi. Thầy đang ngày một già hơn mọi
ngày; thầy cần nhiều hơi ấm hơn. Chúng ta sẽ phải sưởi ấm
chỗ thầy. Chính là từ yêu mà ta chẻ củi. Chính là từ yêu mà
ta mang nước về cho thầy từ giếng. Nhưng bây giờ khác biệt
lớn lao đã xảy ra. Không có ngần ngại, không có kháng cự;
không có bản ngã, ta không theo mệnh lệnh của bất kì ai, ta
không vâng lời, ta đơn giản đáp ứng với khoảnh khắc và sự
cần thiết của nó."

Bồ đề đạt ma nói: Sống một cách tự nhiên là cư ngụ

trong Pháp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.