HÓA THÂN - Trang 111

— Chúng cháu không bao giờ già nua! – Chúng tôi reo lên. – Điều đó sẽ

không bao giờ xảy ra!

— Không bao giờ! Không bao giờ!…

Chúng tôi bay đi.

Năm tháng trôi qua. Chúng tôi đã già rồi: Tim, Agatha và tôi. Con cái

chúng tôi đã trưởng thành và rời bỏ căn nhà của cha mẹ chúng, những người
vợ và chồng của chúng tôi đã rời bỏ thế giới này ra đi, và bây giờ đây, tùy
các bạn có tin hay không tin, hệt như trong truyện của Dickens, chúng tôi lại
ở trong ngôi nhà xưa của chúng tôi.

Tôi nằm trong phòng của mình, nằm như đứa trẻ cách đây bảy mươi năm,

ôi, lạy Chúa, cả bảy chục năm về trước! Dưới những lớp giấy dán tường này
có những lớp khác, và dưới những lớp giấy ấy lại vẫn còn những lớp này,
lớp khác nữa, và cuối cùng là lớp giấy dán tường cũ kỹ của tuổi thơ tôi, khi
tôi mới chỉ lên bảy tuổi.

Những lớp giấy trên cùng đã bị rách từng mảng, và không khó khăn gì, tôi

tìm thấy bên dưới chúng những con voi, con hổ quen thộc, những con ngựa
vằn đẹp đẽ đáng yêu, những con cá sấu dữ tợn. Không kìm được mình, tôi
gọi ngay cho những người thợ đến bóc hết những lớp giấy dán tường ấy, trừ
lại lớp trong cùng. Những con thú nhỏ đáng yêu xưa lại được tự do.

Chúng tôi lại gửi đi lời mời gọi khác nữa. Chúng tôi chờ đợi.

Chúng tôi mời gọi: “Bà ơi! Bà đã hứa là Bà sẽ trở lại ngay khi chúng cháu

cần tới Bà. Chúng cháu đã không thể nhận biết ra được cả mình, cả thời gian
nữa. Chúng cháu già nua rồi. Chúng cháu cần có Bà!”.

Trong ba phòng riêng của ngôi nhà xưa cũ, vào lúc đêm khuya, Ba con

người già nua, bất lực như trẻ sơ sinh từ trên giường ngồi nhỏm dậy, và từ
trái tim họ bật lên tiếng kêu thầm lặng! “Chúng cháu thương yêu! Chúng
cháu thương yêu Bà!”

Ở đó, trên bầu trời đó! – Sáng sáng chúng tôi lại ước ao. – Lẽ nào không

có chiếc máy bay trực thăng. Nó…! Nó sẽ hạ xuống bãi cỏ ngay bây giờ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.