HỎA THẦN - DANIEL SILVA - Trang 148

những lời thì thầm. Những người mới thì lại được đón bằng cái bắt tay. Cô
nói với họ bằng tiếng Arập, Anh, Ý, Pháp, Tây Ban Nha và cả vốn tiếng
Đức kha khá của mình. Cô nhận những lời khen một cách bình thản như đã
quen thuộc và chúng chẳng còn khiến cô phải rung động nữa. Cô là đối
tượng mà đàn ông thì thèm muốn nhưng buộc phải dè chừng, còn phụ nữ thì
luôn trầm trồ ngưỡng mộ một cách ganh tị.

Cô nàng tiến đến bàn ông Klemp khi ban nhạc quay lại sân khấu cho

màn biểu diễn thứ hai. Ông Klemp đứng dậy, hơi cúi thấp người và đón lấy
bàn tay chìa ra của cô ta. Cô siết chặt, da tay cô lạnh và hơi khô. Buông tay
ông Klemp ra, cô hất những lọn tóc lơ thơ ra khỏi mặt và quan sát ông ta
với cặp mắt nâu bông đùa. Nếu không thấy cô ta cũng đưa mắt kiểu đó với
những người đàn ông khác trong phòng, có lẽ ông đã nhầm tưởng rằng cô ả
đang tán tỉnh mình.

“Tôi rất vui vì ông đã đến đây với chúng tôi tối nay”. Cô nói với ông

bằng tiếng Anh với giọng điệu hơi lên mặt của một vị chủ quán. “Hy vọng
ông thích những bản nhạc tối nay. Chẳng phải chúng tuyệt lắm sao? Xin tự
giới thiệu, tên tôi là Mimi”.

Và rồi cô bước đi. Gabriel quay mắt chằm chằm nhìn lên bục diễn,

nhưng tâm trí anh thì quay lại trạm ngầm của Natan Hofi và nhớ lại đoạn
ghi âm của người phụ nữ bí hiểm với một người tên là Tony.

Xin tự giới thiệu, tên tôi là Mimi.

Không, cô không phải là Mimi, Gabriel nghĩ. Cô là Madeleine, là

Alexandra, và là Lunetta. Cô là mặt trăng bé nhỏ.

Sáng hôm sau, khi ông Katubi đang đứng trong quầy ở sảnh thì điện

thoại reo. Ông nhìn xem phòng nào gọi đến rồi thở dài nặng nề. Ông nhấc
máy thận trọng như một người lính công binh đang gỡ bom, ông đặt ống
nghe lên tai.

“Chào buổi sáng ông Klemp”.

“Đương nhiên rồi, ông Katubi”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.