Ả mất đúng bảy phút để đến ga Denis. Đó là một nhà ga lớn, một sự kết
hợp giữa hai loại tàu điện RER và MÉTRO. Lúc này là thời điểm nhiều
đoàn tàu mới vào ga, và cả một đám đông hành khách vừa xuống tàu đang
ùa ra đường. Ả bước vào phòng vé và lập tức phát hiện hai nhân viên cảnh
sát, dấu hiệu đầu tiên cho thấy kết quả của việc nâng mức báo động an ninh.
Ả vẫn đều đặn theo dõi tin tức cập nhật và biết rằng an ninh đã được thắt
chặt ở mọi nhà ga tàu điện trên toàn quốc. Nhưng liệu họ có biết gì về nhà
ga Denis? Có phải họ đang tìm kiếm một người phụ nữ tật nguyền vừa bị
bắt cóc đêm hôm trước tại một viện an dưỡng Anh quốc? Ả tiếp tục bước
tới.
“Xin lỗi, thưa cô”.
Ả quay lại: một anh tiếp viên nhà ga, trẻ tuổi và xông xáo, mặc bộ đồng
phục mới toanh và thẳng thớm.
“Cô đi đâu?”.
Vì đang cầm cặp vé tàu trong tay, ả đành phải nói thật. “Tàu RER”, ả
đáp, rồi nói thêm: “Đến ga Lyon”.
Anh tiếp viên cười tươi. “Có thang máy bên phía tay phải kia”.
“Vâng, tôi biết đường rồi”.
“Tôi giúp cô một tay nhé?”.
“Tôi làm được mà”.
“Để tôi giúp cô”, anh ta nói, “hãy cho phép tôi giúp một tay”.
Mình mới may mắn làm sao, ả nghĩ. Cả hệ thống Métro này chắc chỉ có
duy nhất một anh tiếp viên dễ thương như vậy, và tối nay anh ta lại làm việc
ở ga Denis. Tiếp tục từ chối sẽ có vẻ đáng ngờ. Ả gật đầu và đưa cặp vé tàu
cho anh ta. Anh ta đưa ả qua cửa quay, rồi băng qua một đại sảnh đông
nghịt người để đến chỗ thang máy. Chiếc thang đưa họ xuống tầng ga tàu
RER trong im lìm. Anh tiếp viên dắt ả đến đúng cửa của ả. Trong khoảnh