Chương 25 : ST.DENIS, MIỀN BẮC PHÁP.
Amira Assaf đóng cửa căn hộ lại sau lưng. Hành lang dài màu xám bằng
xi măng tranh tối tranh sáng, với nguồn ánh sáng duy nhất là ngọn đèn ống
chập chờn. Ả đẩy chiếc xe lăn về phía thang máy. Một người phụ nữ nói
giọng Marốc đang quát mắng hai đứa con nhỏ. Cách xa hơn, một nhóm ba
thiếu niên gốc Phi đang nghe nhạc hip-hop Mỹ phát ra từ một dàn stereo
xách tay. Đây là những gì còn lại của đế chế Pháp, ả nghĩ, vài hòn đảo trên
biển Ca-ri-bê và những cái hộp nhét đầy người ở đường Denis.
Ả bước vào thang máy và bấm nút gọi thang, rồi ngước nhìn một trong
những chiếc thang đang tiến về phía ả. Tạ ơn Allah, ả nghĩ thầm. Đây là
phần duy nhất trong chuyến đi hoàn toàn nằm ngoài tầm kiểm soát của ả -
những chiếc thang máy cũ kỹ trong khu chung cư ổ chuột này. Trong quá
trình chuẩn bị, ả đã hai lần phải leo thang bộ xuống 23 tầng lầu vì thang
máy không hoạt động.
Một tiếng chuông vang lên, rồi cửa thang máy mở ra. Amira đẩy chiếc xe
lăn vào trong khoang thang máy và được chào đón bởi mùi khai nồng nặc
của nước tiểu. Trong khi đi xuống, câu hỏi tại sao những người nghèo lại
tiểu trong thang máy của họ cứ lởn vởn trong đầu ả. Khi cánh cửa mở ra, ả
vội vàng đẩy chiếc xe lăn ra hành lang và hít một hơi thật sâu. Vẫn không
khá hơn là mấy. Chỉ đến khi hoàn toàn ra khỏi khu nhà, đắm mình trong làn
không khí mát lạnh bên ngoài, ả mới thoát khỏi cái mùi khó chịu của nơi có
nhiều người sống chen chúc.
Có nét gì đó của một ngôi làng Thế giới thứ ba hiện diện trong khu dân
cư bao gồm bốn toà chung cư lớn này – từng đám đàn ông, phân chia theo
nguồn gốc quốc gia, đang bàn tán đủ thứ chuyện trên trời dưới đất; nhưng
người phụ nữ đội các giỏ nhu yếu phẩm; trẻ con thì mải mê chơi bóng đá.
Không ai để ý đến một cô gái Palestine trẻ trung, xinh đẹp đang đẩy một
chiếc xe lăn chở một người không thể phân biệt rõ giới tính và tuổi tác.