HOA TRÁI CỦA NIỀM ĐẮM SAY - Trang 126

13.

Julie đã không trách mắng tôi. Nàng bám sát tôi để hỏi Thérèse lúc cô ấy

thức dậy. Thérèse đã phản ứng hoàn toàn vui vẻ:

- Chị muốn em nói gì với chị? Benjamin có lý, hoàn toàn là thế! Marie-

Colbert chỉ ưa năng khiếu tiên tri của em. Sáng chủ nhật, sau đêm tân hôn –
không gây kinh ngạc, đêm tân hôn, khép vào trong ngoặc – sau khi em cho
chồng em biết rằng em đã mất khả năng tiên tri, em đã nhìn thấy mặt anh
ấy dài ra và em đã bỏ đi. Thế đấy.

Nói vậy với một nỗi vui hồn nhiên, vừa nhúng vào trong tách sữa trắng

lát bánh mứt bơ quả quật. Mắt thơ ngây, nhai nhỏ nhẹ, bàn tay đã sẵn sàng
với lấy một lát bánh nữa. Thérèse ăn cho hai người, cô dùng một bữa điểm
tâm gấp đôi, mang thai một đứa đói, không nghi ngờ gì cả, bị chiếm chỗ
bởi một đứa phàm ăn.

- Cô đã ra đi như thế? Julie hỏi. Không đợi ưng thuận? Không chờ anh

chàng đuổi?

Thérèse ngước mắt nhìn trời:

- Julie, em không còn linh tính nữa, nhưng em không ngu. Em đã nhìn

thấy trong đầu anh ấy, em nói với chị như thế! Sau đó là gì, chị biết bọn đàn
ông rồi, nếu có một điều nào đó để họ chờ đợi từ chúng ta, chính là chúng
ta mang lại cho họ sự can đảm để tống chúng ta ra khỏi cửa. Em đã ra tay
trước, thế tốt hơn. Em đã đợi chuyến tàu đêm và nhẹ nhàng về nhà.
Benjamin, không còn bơ à? Có phải đây là tất cả số bơ còn lại không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.