HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 143

Giờ thì tôi có thể thấy mình lấy động lực phi thường để trở nên thông

minh từ đâu, mà đã thoạt tiên đã khiến mọi người kinh ngạc ghê tởm. Đó là
điều mà Rose Gordon ngày đêm nghĩ tới. Bà sợ hãi, cảm giác tội lỗi và xấu
hổ vì Charlie là đứa đần độn. Bà ước ao là sẽ làm được điều gì đó. Vấn đề
cấp thiết luôn luôn là: lỗi của ai, của bà hay của Matt? Chỉ sau khi Norma ra
đời, chứng minh rằng bà hoàn toàn có khả năng sinh được những đứa con
bình thường, còn tôi là quái thai, thì bà mới thôi không còn tìm cách thay
đổi tôi nữa. Nhưng tôi nghĩ mình không bao giờ ngừng mong muốn được
trở nên thông minh như mơ ước của bà, để bà yêu thương tôi.

Một điều buồn cười với Guarino. Lẽ ra tôi phải căm ghét ông ta vì

những gì ông ta đã làm với tôi, vì đã lợi dụng Rose và Matt, nhưng chẳng
hiểu sao tôi lại không thể. Sau hôm đầu tiên đó, ông ta luôn tỏ ra vui vẻ với
tôi. Luôn luôn có vỗ vai, mỉm cười và lời động viên mà tôi hiếm khi nhận
được.

Ông ta đối xử với tôi – ngay cả lúc đó – như một con người.

Nghe thì có vẻ vô ơn, nhưng một trong những điều mà tôi ghét nhất ở

đây chính là thái độ coi tôi như một con chuột bạch không hơn không kém.
Nemur liên tục nhắc tới việc đã biến tôi trở thành con người như bây giờ,
hoặc một ngày nào đó những người nào giống tôi cũng sẽ trở thành con
người thực sự.

Làm thế nào để cho ông ta hiểu rằng ông ta không hề tạo ra tôi?

Ông ta cũng vấp phải sai lầm như nhiều khác khi nhìn thấy một người

thiểu năng trí tuệ và cười nhạo người đó, bởi vì họ không hiểu rằng người ta
cũng có những cảm giác của con người. Ông ta không nhận ra rằng trước
khi đến đây tôi đã là con người.

Tôi đang học cách kiểm soát lòng hận thù, học cách không mất kiên

nhẫn, và học cách chờ đợi. Tôi đoán là tôi đang trưởng thành. Mỗi ngày, tôi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.