HOA TRÊN MỘ ALGERNON - Trang 142

“Tôi không quá khích. Tôi chỉ phát chán lên vì anh cứ ca cẩm mỗi khi

tôi định làm điều gì đó cho con trai anh. Anh không quan tâm. Anh không
hề quan tâm.”

“Không phải vậy! Nhưng tôi nhận thấy rằng chúng ta không thể làm gì

được cả. Khi có một đứa con như thế thì đấy chính là sự khổ sở, nhưng
chúng ta phải chịu đựng nó, yêu thương nó. Ờ, tôi có thể chịu đựng nó,
nhưng không thể nào chịu đựng được cách làm ngớ ngẩn của cô. Cô tiêu
gần hết tiền để dành của chúng ta cho bọn lang băm và lừa đảo – với số tiền
đó lẽ ra tôi đã có thể bắt đầu kinh doanh cho riêng mình. Đúng thế. Đừng có
nhìn tôi như vậy. Với số tiền mà cô vứt xuống cống cho những việc vô ích,
lẽ ra tôi đã có thể bắt đầu kinh doanh cho riêng mình. Đúng thế. Đừng có
nhìn tôi như vậy. Với số tiền mà cô vứt xuống cống cho những việc vô ích,
lẽ ra tôi đã có thể mở cho mình một hiệu cắt tóc thay vì mòn mỏi đi bán
hàng mười tiếng đồng hồ mỗi ngày ngoài đường. Một cửa hiệu riêng có
người làm thuê cho tôi.”

“Đừng có hét lên nữa. Nhìn thằng bé kìa, nó đang sợ đấy.”

“Mặc xác cô. Bây giờ thì tôi đã biết ở đây ai là thằng ngu rồi. Là tôi! Vì

đã nghe theo lời cô.” Matt bước ra ngoài, đóng sầm cánh cửa lại sau lưng.

* * *

“Xin lỗi vì đã làm phiền ngài, nhưng chúng ta sẽ hạ cánh trong vài phút

nữa. Ngài sẽ phải thắt dây an toàn một lần nữa… Ồ, ngài đã thắt rồi, thưa
ngài. Ngài vẫn để nó vậy trong suốt chặng đường từ New York đến đây.
Gần hai tiếng đồng hồ…”

“Tôi quên béng đi mất. Tôi sẽ để nguyên nó như vậy cho đến khi hạ

cánh. Có vẻ như nó không còn làm tôi khó chịu nữa.”

* * *

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.