HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 134

Tiểu Vũ vẫn chỉ cười nhạt:

- Thầy, cái gì cần làm thì làm. Khi đã không làm thì không nên nói lung
tung. Việc chưa làm nói để làm gì?

Văn Vũ lại gật đầu. Nhưng lại hỏi:

- Nói như con, nếu nghĩ sâu xa như vậy thì thù này mãi mãi không thể trả
được sao?

- Không ạ. Cha thử nghĩ xa thêm một chút xem. Bây giờ là thiên hạ của ai,
của bọn Nhật. Nhưng có thể khẳng định, bọn Nhật không thể trụ lại lâu dài
được. Con đã đọc sử thế giới, không có dân tộc nào có thể bá chiếm mãi
một dân tộc khác. Sau này, bọn Nhật chắc chắn sẽ thất bại. Lúc ấy, thiên hạ
sẽ thuộc về ai? Thuộc về quân Trung ương và Quốc dân đảng. Bát lộ quân
mặc dù cũng có một số quân, nhưng đều là quân ô hợp, dùng giảm tô giảm
tức để lấy lòng mấy đứa nhà nghèo, sẽ chẳng làm nên trò trống gì. Đợi đến
khi quân Trung ương thống lĩnh thiên hạ, thì chúng ta cũng sẽ thống lĩnh
thiên hạ. Đến lúc ấy, muốn giết ai chẳng được?

Văn Vũ nghe xong, vỗ tay tán thưởng, nói:

- Phải, phải. Con trai ta lăn lộn ở ngoài thật không uổng, con hơn cha là nhà
có phúc!

Kể từ đó, Văn Vũ rất tôn trọng Tiểu Vũ. Lần nào Tiểu Vũ về nhà giỗ tổ,
cũng chỉ cúng tổ tiên xong là đi, không nói nhiều lời. Văn Vũ rất hiểu con.
Nhưng có một lần ông nghe nói, Tiểu Vũ đi về, gặp Oa Ni ở cổng thôn, liền
xuống ngựa nói chuyện một hồi, thấy rất băn khoăn, lại gọi con trai đến hỏi
chuyện:

- Tiểu Vũ, thật ra thầy không nên nói với con chuyện này. Thầy biết con và
con gái nhà họ Hứa là bạn học hồi ở Khai Phong. Con bảo bây giờ không
trả thù, đợi đến khi quân Trung ương thống lĩnh thiên hạ sẽ báo thù. Thầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.