HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 141

- Mẹ mày chứ, sao không nói? Đại đội trưởng của chúng tao hỏi mày đấy.
Không nói, tao đánh!

Tiểu Vũ ngăn tên Ngô lại, đến trước Tiểu Phùng, tự tay cởi trói cho Tiểu
Phùng, nói:

- Tiểu Phùng đừng sợ. Hãy nói cho tôi biết. Bây giờ đang là lúc quốc
cộng

[10]

hợp tác, cùng nhau kháng Nhật. Chúng ta đã là một phe rồi. Anh

nói cho tôi biết, tôi không nói lại với người khác là được chứ gì? Tôi biết,
Bát lộ quân ai ai cũng là hảo hán, không phải là Hán gian. Các anh không
bao giờ thu bột mỳ thay quân Nhật. Chưa biết chừng, còn muốn đánh bọn
Nhật ấy chứ, phải không nào?

Tiểu Phùng thấy Tiểu Vũ nói năng lễ độ. Đường đường là một đại đội
trưởng lại tự tay cởi trói cho mình, thế là trợn mắt nhìn tên Ngô nói:

- Đúng vậy. Bát lộ quân chúng tôi luôn hướng về nhân dân, làm gì có
chuyện làm việc thay bọn Nhật? Chúng tôi đang có kế hoạch đánh quân
Nhật. Ngày 15 này bọn chúng đến đây thu bột, chúng tôi sẽ giã cho chúng
nó một trận! Lúc này các anh mang bột về, không có bột để nhử bọn Nhật,
chẳng phải là làm hỏng kế hoạch quân sự của chúng tôi sao?

Tiểu Vũ vắt tay lên trán, nghĩ một lúc rồi cười nói:

-Tôi hiểu rồi, tôi hiểu rồi. Chỉ tại chúng tôi không biết. Chỗ bột này không
thể mang về được. Được rồi, việc hôm nay đến đây là xong. Anh về đi,
chúng tôi không cần chỗ bột đó nữa!

Rồi thả Tiểu Phùng về. Tên Ngô và mấy tên lính cảnh vệ ra chiều không
vui. Tiểu Phùng thấy mình nói lại được với cả bọn Tiểu Vũ, không những
không phải đem bột sang trả, mà lại còn được thả, rất khoái chí vì mình có
bản lĩnh, đấu khẩu được với cả bọn chúng nó, mà vẫn không làm hỏng kế
hoạch quân sự của quân mình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.