HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 151

nghe thấy cũng giả vờ câm điếc. Chỉ có Đĩnh Lộc lẽo đẽo sau đít Tiểu Thốc
nói:

- Ông ơi, ông có lấy thì xin ông lấy in ít thôi. Lần sau tôi sẽ ngủ sớm!

Cô vợ bé vẫn mặc độc chiếc quần lót chạy lăng xăng đằng sau, Đĩnh Lộc
cáu tiết đá cô ta một cái:

- Mẹ mày chứ, tao đã bảo ngủ sớm, cứ đòi hút thuốc. Đã sáng mắt ra chưa?

Ăn cướp đã quen tay, nên bọn đàn em Tiểu Thốc làm rất nhanh gọn. Mất có
một tiếng 45 phút đã thu dọn xong chiến lợi phẩm, rồi chất tất cả vải vóc,
lương thực, lợn và bông lên mình ngựa. Tiểu Thốc thấy đã xong việc, chắp
tay vái chào Đĩnh Lộc:

- Bẩm ông, hôm nay làm phiền ông quá! Bây giờ cũng đã muộn, ông tranh
thủ nghỉ sớm đi ạ!

Nói rồi nhảy lên ngựa, quất roi đi thẳng. Đĩnh Lộc ngăn không dám ngăn,
nói không dám nói, chỉ biết trân trân nhìn theo bọn cướp. Đợi bọn cướp đi
rồi, ông ta mới gục xuống đất, ôm đầu khóc lóc. Lúc này, người trong nhà
đều đã tỉnh dậy, cũng quỳ xuống đất khóc. Đang khóc, bỗng một tên cướp
cưỡi ngựa quay lại, chỉ dao vào Đĩnh Lộc nói:

- Cái cần thuốc đâu? Cho đại ca của bọn tao mượn chơi!

Đĩnh Lộc đành phải chỉ tay vào trong nhà. Tên cướp lấy cần thuốc rồi biến
mất dạng.

Trại Chu gia cách thôn Mã, quê của Tiểu Thốc, 13 dặm. Lần nào đi cướp,
Tiểu Thốc cũng đều cho đàn em mang biếu mẹ ít của ngon vật lạ. Mặc dù
nghịch ngợm từ bé, nhưng Tiểu Thốc rất có hiếu với mẹ. Nếu không có mẹ,
thì cha hắn là Hắc Tiểu đã dìm hắn vào chậu nước từ lúc mới lọt lòng. Sau
khi dẫn đàn em cưỡi ngựa rời trại Chu gia, Tiểu Thốc theo thông lệ nhắm
thẳng hướng thôn Mã. Đến đầu thôn, Tiểu Thốc bảo:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.