HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 149

Tiểu Thốc hay cướp vào ban đêm, không cướp của người nghèo, chỉ cướp
nhà địa chủ, đây cũng là quy định do hắn đặt ra. Bởi, nếu cướp của người
nghèo cũng chẳng cướp được gì, chỉ tổ mất thời gian, chẳng thà cướp hẳn
nhà địa chủ để còn kết thúc sớm rồi về ngủ. Vào trại Chu gia, bọn phỉ đến
thẳng nhà Chu Đĩnh Lộc. Đĩnh Lộc quả nhiên là một địa chủ giàu có. Cánh
cửa ra vào rất dày và to, xung quanh là tường cao. Lúc này đã nửa đêm.
Mấy tên cướp công kênh làm thang, Tiểu Thốc trèo lên vị trí cao nhất rồi
nhảy qua tường vào trong. Bỗng, “gừ”. Một con chó săn xô đến. Tiểu Thốc
vội lấy trong bụng ra một khúc xương cừu quẳng cho chó. Con chó mải
gặm xương, im re. Tiểu Thốc mở cánh cửa lớn. Cả bọn hơn mười tên cùng
đi vào. Cả nhà Đĩnh Lộc đang ngủ say như chết. Một tên cướp hỏi:

- Có gọi chúng nó dậy không?

Tiểu Thốc xua tay:

- Đừng gọi, đừng làm mất giấc ngủ của người ta, xem có đứa nào chưa ngủ
không!

- Trông kìa, sân sau có ánh đèn!

Cả bọn liền đi ra sân sau. Quả nhiên, có một căn phòng vẫn sáng đèn. Bọn
cướp rón rén đến trước cửa sổ, đá lưỡi rách miếng giấy che cửa sổ, nhìn
vào trong, thấy một ông già đang nằm trên lò sưởi. Ông già to béo, đầu hói,
mặc áo cộc, tay trái ôm một cô gái trẻ, tay phải cầm một chiếc cần hút
thuốc phiện. Cô gái chỉ mặc độc chiếc quần lót. Tiểu Thốc nổi giận:

- Mẹ kiếp, lão ta sướng thật đấy!

Một tên thuộc hạ nói:

- Đấy chính là Chu Đĩnh Lộc. Đứa con gái kia là vợ bé của nó!

- Mấy mươi đứa bọn ông vẫn còn độc thân, thế mà mày đã có vợ bé!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.