HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 154

Năm

Trưởng thôn Bố Đại sốt ruột như kiến trên chảo nóng. Kể từ khi biết tên
nuôi ngựa thuê cho nhà mình ngày xưa, bây giờ đã là lính trinh sát Bát lộ
quân, được huyện đội cử về thôn chuẩn bị cho trận đánh với quân Nhật vào
ngày rằm, Bố Đại rất lo. Hôm ấy, thấy bọn lính cận vệ của Tiểu Vũ bắt Tiểu
Phùng chỉ vì một ít bột mỳ, ông thấy lo cho Tiểu Phùng, sợ anh bị Tiểu Vũ
giết. Sau đó, Tiểu Phùng được thả về. Lúc ấy ông mới yên tâm, luôn miệng
khen:

- Khá lắm, khá lắm. Bọn chó đó cuối cùng đã phải thả mày về!

Tiểu Phùng vỗ vỗ khẩu súng đeo bên hông, nói:

- Nó dám không thả. Con vừa nói ra kế hoạch quân sự của bọn con là bọn
nó đã sợ rúm người lại. Tiểu Vũ còn đích thân cởi trói cho con!

- Kế hoạch quân sự ư, kế hoạch quân sự gì vậy?

Tiểu Phùng thấy Bố Đại là người nhà Thỉ Căn, không phải người ngoài,
nên nhân lúc vui kể cho Bố Đại nghe chuyện Thỉ Căn sẽ đưa quân của
huyện đội về đánh Nhật. Nào ngờ, Bố Đại nghe xong, nổi giận:

- Thì ra là như vậy. Đứa nào nghĩ ra trò mèo này đấy?

Tiểu Phùng thấy Bố Đại nổi giận, cũng hơi sợ. Mặc dù bây giờ đã là lính
Bát lộ quân, nhưng Tiểu Phùng vẫn có phần sợ ông chủ cũ. Huống hồ Bố
Đại hồi trẻ từng là kẻ giết người không ghê tay, bèn hỏi dò:

- Sao hả ông? Chẳng lẽ đánh bọn Nhật là sai? Ông đã theo bọn Nhật thật
sao?

- Tao thèm vào hùa với bọn chó ấy. Chỉ có điều, bọn Nhật đến đòi tao bột
mỳ. Chúng mày đánh nó, sau này bọn Nhật không đến tìm tao gây chuyện
chắc?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.