HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 156

- Đúng là trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết! - Oa Ni phì cười.

Bố Đại biết con gái đang chọc mình, tiến đến định đánh:

- Thầy đang nẫu ruột, mà mày còn trêu thầy à?

Lúc này, Oa Ni mới nghiêm mặt nói:

- Thầy, thầy đã 50 tuổi đầu rồi mà vẫn nghĩ quẩn!

- Nghĩ quẩn thế nào?

- Thầy lo hộ quân Nhật khác gì lo bò trắng răng! Nói như thầy, thầy làm
trưởng thôn, thì thôn này thuộc về thầy chắc? Bát lộ quân không được đến
thôn này để đánh quân Nhật chắc? Thầy yên tâm đi. Bát lộ quân có đánh
quân Nhật, quân Nhật cũng chẳng làm gì thầy đâu. Bát lộ quân đánh quân
Nhật, họ tự nhiên sẽ đi tìm Bát lộ quân. Thầy không đánh quân Nhật, người
ta tìm thầy làm gì? Hai bên chẳng qua chỉ mượn địa bàn thầy quản lý để
đánh nhau. Làm gì có chuyện bên thua không tìm kẻ đánh mình mà lại tìm
chủ nhà? Giả dụ con lỡ đánh bố hai cái ở nhà bà ngoại. Bố không tìm con,
lại đi tìm bà ngoại chắc?

Bố Đại nghe con nói vậy, cũng thấy có lý, có phần nguôi giận. Nhưng vẫn
nổ nước bọt, nói:

- Cái thời chó chết gì thế này. Người trong gia đình tan đàn xẻ nghé. Mao
Đán thì theo quân Nhật. Thỉ Căn thì theo Bát lộ quân. Người trong nhà lại
thành kẻ thù của nhau! Làm mình kẹt ở giữa!

Lại nói:

- Cũng tại ta hồi đó thích oai, vào hùa với Mao Đán tranh giành chức
trưởng thôn. Nếu như hồi đó làm cướp, bây giờ ta cũng đã thành tướng
cướp rồi, muốn làm gì cũng được. Để đến giờ phải lo hão hộ người khác!

- Người ta vẫn chưa đánh nhau, mà thầy cứ lo hộ người ta mãi! - Oa Ni
cười khanh khách.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.