HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 157

Đã đến ngày 14 âm lịch. Đêm 14, gà vừa gáy sáng, Thỉ Căn đã dẫn theo
mười mấy chiến sĩ Bát lộ quân, âm thầm tiến đến một thửa đậu tương ở mé
tây thôn. Trinh sát Tiểu Phùng đã đón họ ở đó. Thỉ Căn nhảy xuống ngựa,
hỏi:

- Có thay đổi gì không?

- Không thấy có thay đổi gì. Bột mỳ và lợn đã thu đủ. Chỉ đợi bọn Nhật
ngày mai đến lấy!

Thỉ Căn vẫy tay:

- Ẩn nấp!

Trung đội trưởng họ Đỗ dẫn quân vào ruộng đậu tương ẩn nấp. Do huyện
đội mới thành lập chưa lâu, nhiều chiến sĩ vừa buông tay cày tày cuốc, nên
đánh trận đầu có phần sợ sệt, nên răm rắp nghe theo lời chỉ huy. Người nào
người nấy nằm dán mình sát đất trong ruộng đậu tương, không hề động
đậy. Trên đầu ai cũng đội vòng lá ngụy trang kết bằng cành liễu, trông
giống như những cây liễu non mọc trên ruộng đậu tương. Đợi mọi người
nấp xong đâu đấy, Thỉ Căn và Tiểu Phùng mới lặng lẽ vào thôn về nhà. Thỉ
Căn nhảy tường vào trong sân thấy phòng của mẹ anh vẫn sáng đèn. Đẩy
cửa bước vào, mẹ anh vẫn chưa ngủ. Bố Đại đang ngồi xổm trên ghế bên
cạnh. Thỉ Căn giật mình, hỏi:

- Mẹ, bác, sao mẹ và bác chưa đi nghỉ ạ?

Bà Kinh Thị đang tụng kinh trước tượng Bồ Tát, thấy con trai về, nhắm mắt
lại hỏi:

- Thỉ Căn, nghe nói con muốn đánh bọn Nhật?

Thỉ Căn liếc sang Tiểu Phùng, biết kế hoạch quân sự đã bị lộ, nhưng cũng
gật đầu. Kinh Thị mở mắt thở dài:

- Thiên hạ thiếu gì quân đội? Sao các con lại nhận trận đánh này?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.