HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 166

- Chỉ tại chuyện bột mỳ của chú! - Bố Đại nổi cáu.

Mao Đán cười nói:

- Để lần sau em chuyển sang thôn khác. Tất cả đều là của Trung Quốc cả!

Lúc này, Oa Ni từ trong nhà đi ra. Tốp lính Nhật cũng đã xuống xe, đang
chỉnh trang lại súng ống. Trông thấy Oa Ni, lính Nhật quên cả súng ống,
mắt nhìn như hút vào Oa Ni. Một tên lính Nhật tai to nói:

- Xinh quá, xinh quá!

Hồi còn ở Khai Phong, Oa Ni đã trông thấy lính Nhật, nên không hề tỏ ra
sợ sệt, vẫn bưng chậu rửa mặt, xách một chiếc chày gỗ đi về phía trước. Bố
Đại thấy thế sợ tái mét. Mao Đán tiến đến nói với quân Nhật:

- Mời các anh vào trong này!

Rồi dẫn lính Nhật vào trong sân nhà Bố Đại. Ở đây vừa là văn phòng thôn,
vừa là nhà của Bố Đại. Lính Nhật vào đến sân, thấy có một cây táo, trên đó
lúc lỉu những quả chín mọng đỏ, liền quên mất Oa Ni, bao tâm tư chuyển
sang hết cây táo, cười ha hả nói:

- Hay quá, hay quá!

Người lính Nhật mặt còn hôi sữa cởi giầy trèo lên cây táo. Trình độ leo cây
của anh ta giỏi hơn bắn sung cao su rất nhiều, thoắt một cái đã leo lên cây.
Anh ta đứng trên cây đập táo, bốn lính Nhật còn lại dưới gốc cây tranh
nhau nhặt táo ăn nhồm nhoàm, vui vẻ chẳng khác gì con trẻ. Một tên lính
Nhật còn đưa cho Bố Đại một vốc táo:

- Ăn đi, ăn đi!

Bố Đại phì cười, mắng:

- Cái gì cũng thấy lạ. Nhật Bản không có táo à!

Lại hỏi Mao Đán:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.