HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 165

hạ, tương lai của hắn chắc chắn còn sáng sủa hơn cả Mũi gãy, dù rằng bây
giờ hắn mới chỉ là đại đội trưởng. Hôm nay, hắn lại đưa người Nhật về lấy
bột mỳ, chắc chắn sẽ lại để một ấn tượng tốt đẹp cho người Nhật. Nghĩ thế,
Mao Đán rất phấn chấn, ngồi vắt vẻo trên càng xe ngựa, nghêu ngao hát.
Mặt trời đã dần lên cao. Vó ngựa lốc cốc nện xuống đường. Trán ai nấy đều
lấm tấm mồ hôi. Anh lính cũ Nhật Bản móc ra một bao thuốc mời mọi
người. Mọi người vừa hút thuốc vừa ngắm cánh đồng hoa màu hai bên
đường, lòng hiu hiu tự đắc. Một người lính Nhật mặt còn hôi sữa móc từ túi
áo ra một chiếc súng cao su, lấy mấy viên sỏi trong túi áo kia bắn mấy con
chim sẻ đậu trên cành cây, nhưng toàn bắn trượt. Bầy chim sợ hãi bay tán
loạn, nhưng chẳng con nào rớt xuống. Mọi người đều cười giễu anh ta. Anh
ta cũng cười hì hì chữa ngượng. Lúc này, Mao Đán cầm lấy chiếc súng cao
su, moi một viên sỏi ở túi áo của người lính trẻ, lắp đạn rồi ngắm bắn. Viên
sỏi bay đi, một con sẻ rơi xuống. Lính Nhật đều vỗ tay hoan hô, vỗ vai Mao
Đán:

- Anh là cái này!

Rồi giơ ngón tay cái về phía Mao Đán.

Mao Đán ngượng ngập nói:

- Chúng tôi chơi súng cao su từ nhỏ. Lần này cũng chỉ là ăn may thôi. Anh
vừa học, bắn như thế là khá lắm rồi!

Cứ thế, xe ngựa đã chở Mao Đán và tốp lính Nhật về đến thôn. Trưởng
thôn Bố Đại ra đón. Mao Đán thấy Bố Đại sắc mặt không vui, mặt mày ủ
rũ, mắt thâm quầng, tưởng chưa thu đủ bột mỳ, bèn hỏi:

- Sao vậy anh, chưa thu đủ bột mỳ à?

- Thu đủ rồi!

Mao Đán thở phào:

- Sao mắt anh thâm thế!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.