HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 182

Tiểu Vũ bình tĩnh nói:

- Chiến tranh mà thầy. Đổ máu là chuyện bình thường. Hôm nay còn bắt
được cả thằng Thỉ Căn!

- Chẳng phải con bảo đợi đến khi quân Trung ương thống lĩnh thiên hạ, mới
xử lý nó sao?

- Con vốn định đợi quân Trung ương thống lĩnh thiên hạ xong mới xử lý
chúng nó, nhưng bây giờ nó tự chui đầu vào rọ. Con biết làm thế nào?

Lúc này, Thỉ Căn nhổ một miếng nước bọt:

- Tiểu Vũ, anh sẽ phải chịu trách nhiệm về chuyện xảy ra ngày hôm nay!

Lúc cuộc chiến bắt đầu, Thỉ Căn ẩn mình trong ruộng đậu tương chỉ huy
quân lính. Tốp đi bắt lính Nhật trúng thuốc mê do trung đội trưởng Đỗ dẫn
đầu. Đinh ninh bọn Nhật đã trúng thuốc mê hết, đến đó chỉ việc bắt sống là
xong. Nào ngờ, vẫn còn hai tên chưa bị trúng thuốc mê để xảy ra đọ súng.
Chỉ có hai tên lính Nhật, tưởng cuối cùng cũng sẽ tiêu diệt được chúng.
Nào ngờ quân Trung ương bất ngờ xuất hiện, chọc gậy bánh xe. Lính Bát lộ
quân vừa đánh nhau với quân Nhật, lại phải chiến đấu với quân Trung
ương. Thỉ Căn lúc ấy vẫn đang ở ruộng đậu tương, nghe tin, vô cùng tức
giận. Quân Trung ương làm như vậy, rõ ràng là tiếp tay cho giặc Nhật. Thỉ
Căn chạy ra bờ đê để chỉ huy chiến đấu, nào ngờ, chạy đến nửa đường,
cuộc đọ súng đã kết thúc. Bát lộ quân người chết, người bị quân Trung
ương bắt làm tù binh. Sau đó, đến anh cũng bị bắt. Thỉ Căn giận dữ mắng
Tiểu Vũ:

- Tiểu Vũ, mày tiếp tay giặc Nhật đánh Bát lộ quân. Mày là cặn bã của dân
tộc!

Nhưng Tiểu Vũ không hề tức giận, vẫn đủng đỉnh uống trà, cười nói:

- Kìa bạn Thỉ Căn, việc gì phải nổi nóng, ngồi xuống uống cốc nước đã!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.