HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 200

Wakamatsu buông tay xuống. Mao Đán đành dẫn mấy tên lính Nhật đi vào
đám đông chọn người. Mao Đán rất ấm ức, mắng thầm trong bụng:

- Thì ra bọn Nhật Bản cũng chẳng phải giống người!

Mao Đán đi hết một vòng, chẳng biết chỉ ai. Đám đông thấy Mao Đán đi
tới, ai cũng sợ run lập cập, bởi Mao Đán chỉ vào ai là người đó phải chết.
Thấy Mao Đán lòng vòng mãi vẫn chưa chỉ ra được ai, Wakamatsu lại trợn
mắt. Phiên dịch vội chạy đến bên Mao Đán nói:

- Anh không muốn sống à?

Lúc này, Mao Đán thấy một thằng dở hơi tên là Dương Bách Vạn, cũng
đang trốn trong đám đông, liền chỉ tay vào hắn. Lập tức, hai tên lính Nhật
xông đến, lôi Bách Vạn ra khỏi đám đông. Nhưng Bách Vạn rốt cuộc vẫn
chỉ là thằng dở hơi. Vừa nãy trong đám đông, thấy người khác run rẩy, nó
cũng run rẩy theo. Bây giờ bị lôi ra, nó lại chẳng hề sợ sệt, còn cười “hì hì”.
Wakamatsu cũng nhận ra Bách Vạn là một thằng dở hơi, tưởng Mao Đán có
ý trêu chọc mình, liền rút kiếm chỉ vào Mao Đán:

- Dám lừa quân Nhật hoàng. Mày phải chết!

Không đợi Mao Đán phản ứng, một tên Nhật xông đến chọc kiếm vào bụng
Mao Đán. Lúc rút kiếm ra, bao nhiêu lòng ruột cũng phụt ra theo. Mao Đán
gục xuống đất, vừa nhét ruột vào bụng, vừa nói:

- Đừng, đừng, ruột của tôi...

Mao Đán chết. Wakamatsu lại giơ thanh kiếm chỉ huy lên. Thấy thế, lính
Nhật đứng bao vây đám đông liền lùi lại. Wakamatsu lại giơ thanh kiếm
lên. Súng máy lên đạn lách cách. Wakamatsu lại giơ kiếm lên, súng máy
bắt đầu nhả đạn. Dân chúng chưa gặp phải tình huống này bao giờ, thấy
lính Nhật đi đi lại lại, tên chỉ huy mấy lần giơ kiếm lên, chưa hiểu xảy ra
chuyện gì thì đạn từ súng máy đã găm chiu chíu vào mình họ. Từng hàng,
từng hàng người gục xuống. Súng máy xạc hết năm băng đạn mới dừng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.