HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 282

không tỉnh. Sờ trán thấy sốt cao, mở khuy áo ra, thấy trên mình toàn vết
thương. Tiểu Vũ chau mày nói:

- Hỏng rồi, hỏng rồi. Ở nhà chắc chắn có chuyện rồi!

Rồi đi lại xung quanh Thanh Dương và Băng Dương. Cũng may, đám lính
vẫn mang theo một thùng thuốc. Họ cho hai anh em họ Dương uống thuốc,
rồi thoa thuốc lên người. Đến tối, Băng Dương vẫn mê man, Thanh Dương
đã tỉnh lại. Nhìn thấy Tiểu Vũ dưới ánh đuốc, Thanh Dương òa khóc nức
nở. Lúc này, Tiểu Vũ lại rất bình tĩnh, nói:

- Đừng khóc, đừng khóc nữa. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, em cứ
thong thả nói!

Thanh Dương mới thôi khóc, rồi kể đầu đuôi chuyện nhà cho Tiểu Vũ.
Người ta đã tổ chức đấu tố như thế nào, bị thu tài sản ra sao, Văn Vũ bị lựu
đạn đập vào đầu như thế nào, sau khi chết bị lũ chó hoang cắn xé ra sao, đất
trong nhà bị đào sâu ba thước như thế nào, cả nhà hơn mười người bị đuổi
ra chuồng ngựa ở chiếc sân nhỏ phía nam ra sao, chị dâu Ngọc Chi đã sinh
con như thế nào, đứa trẻ mới hơn mười ngày tuổi suýt nữa cũng bị chết oan
ra sao. Anh em họ bị treo lên đánh đập như thế nào, cuối cùng đã bỏ trốn
như thế nào. Tiểu Vũ càng nghe, mặt càng tím tái, cuối cùng nói:

- Thế nghĩa là, cả nhà mình hơn mười người bây giờ không có nhà nữa à?

- Làm gì còn nhà. Đều bị đuổi hết vào chuồng ngựa ở chiếc sân nhỏ phía
nam rồi. Chú còn bị đánh chết!

Tiểu Vũ hai tay nắm chặt, đập lia lịa vào đầu mình:

- Khốn nạn thân tôi, cha bị giết, vậy mà còn có ý định đầu hàng cộng sản.
Tôi không ngờ bọn chúng lại tàn nhẫn như vậy. Bọn chúng không để lại
cho tôi một chút đường lui. Muốn hàng cũng không xong!

Nói rồi gục xuống đất khóc rưng rức.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.