HOA VÀNG CỐ HƯƠNG - Trang 285

- Anh chỉ biết sướng thân anh. Anh bỏ trốn, mình tôi ở lại biết làm thế nào?

Tiểu Thốc bước đến giáng cho vợ một cái tát:

- Mẹ mày chứ, tao chết đến nơi rồi, mà mày còn đứng đó mà lải nhải à!

Lão Khang khóc rống lên:

- Tôi không ở nhà. Tôi đi theo anh. Ở nhà đói rã họng ra, tôi không chịu
nổi!

- Ở nhà vẫn còn thịt lợn và một bó rau hẹ đấy thôi? Cô chạy trốn theo tôi
thì không khổ nữa chắc? Đây là chạy trốn, chứ không phải đi cướp. Mẹ
kiếp lũ đàn bà các cô, cứ có chuyện là nhảy dựng lên, nói cho sướng mồm.
Hồi ấy lẽ ra tôi không nên nghe lời thằng biết chữ lấy cô làm vợ!

Nói xong, mặc kệ Lão Khang, tự mình chuẩn bị tay nải. Xong xuôi, lại đi
tìm chiếc điếu, nhét vào tay nải, khoác lên người rồi đi. Lúc này, Lão
Khang không khóc nữa, còn ra vẻ quan tâm:

- Một mình nhà mình chạy trốn, sao không tìm lấy một người bạn đồng
hành, trên đường đi đỡ buồn!

- Sao cô biết là tôi không có bạn. Bây giờ tôi đi tìm đây!

Nói rồi khoác tay nải chạy đến nhà Bố Đại để tìm bạn đồng hành. Nói:

- Chú ơi, anh em nhà họ Lý đều chạy hết rồi, bây giờ đến lượt chú cháu
mình phải mất mạng rồi! Mình chạy trốn thôi!

Bố Đại thấy tình hình trong thôn như vậy, cũng hơi sợ, đang buồn bực về
tình cảnh của mình. Nhưng thấy Tiểu Thốc hớt ha hớt hải, lại thấy buồn
cười, nói:

- Tiểu Thốc, cái hôm bị đấu tố cùng Văn Vũ, tao đã bảo mày, nhưng mày
lại nổi nóng với tao, bảo tao đừng có lợi dụng mày, sao bây giờ mày cũng
sợ rồi à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.